Tuệ Khanh nghe thấy thế thì lỡ tay nhấn mạnh quả trứng vào mặt Hoài Khang khiến anh la oai oái. Cô giật mình, sau đó xoa nhẹ nhàng lại, thậm chí tiến sát lại hơn mà thổi nhẹ vào vết thương như cái cách anh đã từng làm cho mình.
Hoài Khang không đau đến mức để phản ứng thái quá như vậy. Tất cả chỉ để thể hiện cho Tuệ Khanh thương xót, kể cả việc anh cố tình xoa không đúng chỗ bầm. Tuy nhiên anh không ngờ tới cô lại càng lúc càng sát lại, thậm chí còn thổi nhẹ lên mặt mình, chẳng khác nào đang thử thách giới hạn của anh.
Tuệ Khanh vẫn khá vô tư, không để ý đến toàn thân Hoài Khang trở nên cứng nhắc: “Ai làm bạn tôi mà tôi chả đối xử tốt.”
Hoài Khang nuốt nước bọt một cái ực rõ to, bàn tay bắt đầu không yên phận mà chạm hẳn vào bờ lưng của Tuệ Khanh rồi đẩy nhẹ cô vào lòng mình: “Nhưng phải làm sao đây? Tôi hình như không muốn làm bạn em.”
“Chú…” Tuệ Khanh đặt hai tay lên lồng ngực vạm vỡ của Hoài Khang, cố gắng để hai người có khoảng cách an toàn nhưng vật cản sau lưng của cô không cho phép điều đó. Cô rơi vào sự hoảng loạn bởi mùi hương gỗ kèm thuốc sát trùng cũng như nhịp tim đập loạn: “Chú nói gì vậy?”
“Tôi nghĩ em hiểu ý tôi là gì mà Khanh.”
Hoài Khang nắm nhẹ lấy cằm của Tuệ Khanh rồi nâng đầu cô lên để mắt cả hai chạm nhau.
“Tôi không rảnh đến mức lúc nào cũng muốn xuất hiện trước mặt em.”
“Tôi không rảnh đến mức khi nào cũng thích đấu võ mồm với em.”
“Em nghĩ có một viện trưởng nào như tôi lại đặt cách xử lý vết thương nhỏ nhoi cho em à?”
“Tôi thừa nhận tôi ghen với đàn anh luôn có thời gian ở bên em.”
Tuệ Khanh cảm thấy cả sức lực mình bay đi đâu mất rồi, bàn tay run rẩy cố gắng giữ chặt mép áo của Hoài Khang để không buông thõng xuống. Cô có tình cảm với anh là điều không thể nói dối, nhưng không nghĩ chính anh cũng sẽ có điều đó với mình. Tinh thần không kịp chuẩn bị, chỉ biết ngồi nhìn anh với vẻ trân trân.
“Tôi… Cái này…”
Hoài Khang nắm lấy bàn tay vẫn còn nắm chặt quả trứng gà của Tuệ Khanh đang dần mất sức mà xịch dần xuống bụng anh. Anh thế mà hôn nhẹ lên cổ tay của cô, vô cùng nhẹ nhàng lẫn trân trọng.
“Tôi nghĩ tôi thích em rồi Khanh.”
Tuệ Khanh thấy toàn thân nhồn nhột, trái tim giờ không biết nhảy loạn đi đâu mất rồi. Hoài Khang thích cô ư? Đây là trò đùa mới của anh sao? Cô mím chặt môi, tay muốn rút ra cũng không còn sức. Cô không hề thích cảm giác không làm chủ được bản thân nên liên tục lắc đầu.
“Tôi… tôi không…”
Không đợi Tuệ Khanh nói xong, Hoài Khang đã kéo cô lại, vòng tay siết chặt bên eo và áp môi mình xuống đôi môi sắp nói ra lời chối từ kia. Anh biết làm thế này trông thật bỉ ổi nhưng anh không muốn nghe thấy chúng dù chỉ là một chữ.
Mắt của Tuệ Khanh mở to, đấu lại đôi mắt chất chứa đầy ý tình của Hoài Khang. Cô đã bị người đàn ông này cưỡng hôn. Hai bờ môi chạm vào nhau rồi miết nhẹ. Chỉ nhiêu đó lại làm cho cơ thể của hai nóng bừng lên.
Hoài Khang dời ra, vốn muốn xem Tuệ Khanh sẽ có phản ứng như nào, thế mà giây sau đã thấy cô khẽ liếm môi mình cùng ánh mắt ngây ngốc. Anh nghĩ bản thân không còn biết hai từ liêm sỉ ghi sao nữa rồi.
“Nhắm mắt lại đi em.”
Tuệ Khanh thấy bản thân bị người đàn ông trước mặt ôm chặt hơn, cả cơ thể cũng ưỡn thẳng lên trên để tiếp nhận nụ hôn thứ hai. Cô luôn bị mê hoặc bởi giọng nói trầm ấm đó, nghe lời mà nhắm nghiền mắt lại, chỉ còn cách để các xúc giác làm việc của chúng.
Hoài Khang thấy Tuệ Khanh làm theo điều mình nói thì càng không ngăn cấm sự yêu thích của bản thân nữa. Anh tiến công nhẹ nhàng, chiếm gọn hai bờ môi mọng nước rồi luồn lách để bắt lấy thứ rụt rè trong miệng cô.
“Chú… Chú…”
Tuệ Khanh bị hôn đến mức xây xẩm, việc chưa từng trải qua này đem đến quá nhiều cung bậc cảm xúc, sợ hãi có mà thích thú cũng có.
“Ừ tôi đây.”
Hoài Khang trả lời qua kẽ miệng, vẫn tập trung toàn bộ sự chú ý đến nụ hôn ngọt ngào. Cho tới khi nghe thấy cô âm ư vài tiếng thì lập tức dứt ra, anh không muốn bản thân mất hẳn lý trí. Đỡ lấy mặt cô, anh có chút lo lắng.
“Chắc em hiểu ý tôi rồi chứ?”
Tuệ Khanh thở ra vài hơi gấp gáp, rồi gật đầu. Cô có thể vô tư nhưng không đồng nghĩa đến tuổi này mà cô vẫn mờ mịt về tình yêu đôi lứa. Bởi vì cô cũng thích Hoài Khang, nhưng cô không có tự tin vào một mối quan hệ nào với ai nữa.
Tuệ Khanh nắm lấy bàn tay của Hoài Khang đang đặt lên mặt mình, thật ấm áp nhưng lại là một cái hố không đáy không nên hãm sâu vào. Vì thế, cô quyết định giấu nhẹm tình cảm của mình đi.
“Tôi hiểu, nhưng tôi thật lòng xin lỗi chú…”
Hoài Khang thấy tim mình đập chậm hẳn một nhịp: “Tại sao?”
Tuệ Khanh né tránh ánh mắt của Hoài Khang: “Tôi đã từng nói với chú tôi tôn thờ độc thân. Cái này không phải đi theo xu hướng hay gì cả. Mỗi lần tôi quyết định trao tình cảm cho ai thì trái tim lại thêm một vết sẹo. Tôi không còn niềm tin vào tình yêu, nên tôi không thể đáp lại ý tốt của chú. Tôi… xin lỗi.”
Tuệ Khanh rời khỏi vòng tay của Hoài Khang, sau đó đi ra khỏi nhà anh, để mặc cho bóng hình của người đàn ông kia thất thiểu trên ghế. Dựa lưng vào cửa, cô hít một hơi sâu, thà để trái tim đau bây giờ còn hơn cho nó chết gục trong những thứ tình cảm nguy hiểm không có cái kết tốt đẹp kia.