Tuệ Khanh mím môi, ánh mắt đảo một vòng rồi bảo: “Ờ thì tao tìm mày để báo với mày một chuyện quan trọng chứ sao.”
Tâm Dao lấy sách vở ra khỏi cặp, đặt ngay ngắn lên bàn: “Chuyện gì thế?”
“Cuộc thi ‘Đêm Rạng Rỡ’ đã chấp nhận cho sinh viên năm hai tham gia đấy.” Tuệ Khanh vừa nói vừa tìm tòi trong giỏ tờ thông báo, sau đó đưa cho Tâm Dao.
Tâm Dao nghe tin này thì thể hiện rõ sự vui mừng, lập tức nhận lất tờ giấy rồi đọc kĩ càng nội dung được in ở phía trên. Đêm Rạng Rỡ chỉ diễn ra một lần trong một năm, là buổi biểu diễn lớn nhất của trường đại học sân khấu và điện ảnh. Đây cũng là một dịp để các sinh viên hai năm cuối ghi ấn tượng tốt với các nhà đầu tư, nhưng lần này trường chấp nhận cho cả năm hai thử sức vì thấy được tiềm năng của không ít người.
“Hình thức của đợt này khác với các đợt trước à?” Tâm Dao đọc sơ bộ nội dung rồi quay sang nhìn Tuệ Khanh.
Cô gật đầu, chỉ vào dòng chữ yêu cầu của cuộc thi: “Lần này để thúc đẩy tinh thần đoàn kết giữa các khoa, các thí sinh phải tham gia theo nhóm từ hai người trở lên.”
“Vậy mày đã có ý tưởng gì chưa?” Tâm Dao nghĩ Tuệ Khanh biết tin tức lâu như thế thì chắc cũng đã lên kế hoạch sẵn rồi.
“À thì… tao khá bận…” Tuệ Khanh gãi đầu, đúng thật là nhiều chuyện xảy ra khiến cô quên béng mất cuộc thi này.
“Mày mần cái gì mà bận đến như thế? Còn không có thời gian để gọi điện cho tao nữa.” Tâm Dao tò mò, nheo mắt nhìn bạn mình.
Tuệ Khanh dáo dác nhìn xung quanh, sau đó cúi thấp người xuống, nói nhỏ vào tai của Tâm Dao, khuôn mặt có chút nóng bừng lên vì ngại: “Tao đi cắt trĩ.”
Cả hai bắt đầu rơi vào trạng thái trầm lặng, Tâm Dao tằng hắng cắt đứt mạch không khí này đầu tiên, sau đó lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Thế giờ mày ổn chưa?”
Tuệ Khanh gật đầu, khẳng định bản thân đã khoẻ khoắn trở lại, nhưng tuyệt nhiên không nói gì về khoảng thời gian nhục nhã khi ở bệnh viện. Chỉ cần nhớ tới, cô thật sự muốn lấy chục cái quần trùm lên đầu để không ai biết được khuôn mặt này nữa. Cơn tức giận với Hoài Khang lần nữa dâng lên một cách mất kiểm soát. Cô hừ một tiếng, đã khắc ghi biển số xe của anh, nếu có cơ hội nhìn thấy, cô nhất định sẽ xì lớp bánh xe của anh, khiến anh phải tự lết bộ về nhà giữa trời đông giá rét.
Tuệ Khanh định nói gì tiếp thì một bóng dáng yểu điệu xuất hiện từ khoảng cách khá gần rồi cắt ngang cuộc trò chuyện: “Chào Tuệ Khanh, chào Tâm Dao.”
Tuệ Khanh không cần quay lại cũng biết giọng nói đó phát ra từ người nào, nhưng Tâm Dao thì ngược lại, cô ta ngẩng đầu nhìn người đó rồi mỉm cười: “Chào Mai Thuỷ.”
Mai Thuỷ tới gần, nhìn thấy tờ thông báo thì hỏi với vẻ thăm dò: “Hai cậu đang nói về Đêm Rạng Rỡ à?”
“Đúng vậy, cậu có tham gia không?” Tâm Dao vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi mà trả lời.
“Mình sợ mình không có đủ khả năng thôi.” Mai Thuỷ thở dài tiếc nuối, nói thêm vài câu với Tâm Dao rồi bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, Tuệ Khanh không hề cho Mai Thuỷ một sắc mặt tốt, còn không thèm nhìn lấy một cái, thể hiện rõ thái độ tránh tiếp xúc với nó, bởi vì cô biết rõ tính tình của con người này ra sao. Cô khá tự hào về giác quan thứ sáu của mình, nhạy bén trong việc nhìn nhận bản tính một người, và ăng ten của cô cho cô thông tin rằng cô không nên tin tưởng Mai Thuỷ. Ngoài mặt nó cổ vũ, an ủi Tâm Dao, nhưng những lời nói đó đều phần nào chứa hiềm khích và chê bai.
Đợi Mai Thuỷ rời đi, Tuệ Khanh không chịu nổi nữa mà thở phì ra một hơi, sau đó mới nói: “Sao mày có thể đối tốt với cái con suốt ngày giả tạo như thế? Tao nói mày biết bao nhiêu lần rồi. Tao còn thấy nó vô cùng thân thiết với Mỹ Ngọc đấy.”
Nhìn dáng vẻ hậm hực của Tuệ Khanh, Tâm Dao bật cười, khoác vai cô rồi nháy mắt: “Mày bình tĩnh đi. Tao nhìn rõ được ý đồ của nó rồi, nên lần này nó đừng hòng động vào tình bạn của chúng ta.”
Tuệ Khanh giả vờ giận dỗi mà đẩy tay Tâm Dao ra, nhưng cuối cùng vẫn bị đống đồ ăn vặt của bạn mình mua chuộc. Cả hai tiếp tục luyên thuyên về cuộc thi, những chuyện xả ra trong kì nghỉ hè, đặc biệt là việc Tâm Dao ở nhà họ Triệu. Cho tới khi chuông báo vang lên, họ mới ngồi ngay ngắn lại, bắt đầu buổi học đầu tiên của năm hai.
Nhiều tiết học trôi qua trong sự cần mẫn ghi chép của sinh viên. Tuệ Khanh bắt đầu vươn vai, thoải mái mà vặn vẹo cái sóng lưng đau nhức vì ngồi quá lâu. Sau đó, cô cùng Tâm Dao đi ra khỏi cổng trường, đến hàng quán cơm quen thuộc của cả hai từ trước đến nay.
Tâm Dao có vẻ khá hào hứng, nhưng khi nhìn thấy dĩa đồ ăn của Tuệ Khanh thì không khỏi thắc mắc: “Tao nhớ mày thích ăn gà nướng muối ớt nhất mà. Sao bây giờ chuyển qua ăn sườn nướng vậy?”
Tuệ Khanh thở dài, giải thích rằng cô vẫn còn đang trong quá trình hồi phục, không thể ăn những đồ ăn quá cay hay quá cứng. Trước khi cầm muỗng lên, cô còn phải chụp một bức hình, gửi đến cho người đàn ông ‘yêu tinh hại quốc’ và thành thật khai báo rằng cô luôn tuân theo lời của bác sĩ. Khi thấy bên kia gửi lại dòng cảm xúc khen ngợi, cô nén nước mắt trong lòng, nhìn một dĩa đồ ăn không có vị cay kia mà lạt miệng. Trong một phút giây nào đó, cô chợt thèm thuồng tô cháo cá đêm ấy.
Lúc này, cô bạn Tâm Dao ở phía đối diện đã vén cạn dĩa cơm thứ nhất, chuyển sang càn quét tới dĩa thứ hai khiến Tuệ Khanh điếng người. Cô biết sức lực ăn của hai người như nhau nhưng nhìn bạn cô không khác gì bị bỏ đói mấy năm trời.
“Mày khai thiệt đi, nhà họ Triệu không cho mày ăn uống gì à mà giờ mày ăn như hạm vậy?”
Tuệ Khanh nhận lại cái liếc mắt của Tâm Dao thì cũng chỉ cười hề hề, sau đó nối gót bạn mình mà lắp đầy bao tử. Ngay khi cô định kêu thêm một dĩa, dòng tin nhắn của Hoài Khang đột ngột gửi tới:
“Đừng ăn quá nhiều. Dù biết sức em ăn một lần có thể được ba dĩa nhưng chắc em không muốn phải đến gặp tôi để khám mông nữa nhỉ.”
Xem xong, cánh tay của Tuệ Khanh dần hạ xuống, cô nhận ra có bác sĩ quan tâm đến sức khoẻ mình quá đà cũng là một bất hạnh.