Buổi sáng, vừa thức dậy Phấn đã mở giấy ra và vẽ. "Hàng hóa" của cậu vẫn chưa chịu dậy, cậu cũng không để tâm lắm. Bây giờ bất kể cô gái có làm gì, Phấn cũng mặc định là "Phụ nữ rất khó hiểu".
Cặm cụi một lúc, ở bên cạnh Phấn đã xuất hiện vài tờ giấy được xé ra. Chẳng hiểu sao mấy ngày hôm nay cậu lại có hứng thú tới như vậy. Bình thường Phấn không hay vẽ. Chỉ khi nào cậu gặp một vấn đề gì đó, hoặc là thấy được những thứ thực mới mẻ, cậu mới chọn cách phác họa và lưu lại.
Tuy nhiên lần này có vẻ như cậu không được suôn xẻ lắm, cậu vẽ đã ròng rã mấy ngày, nhưng lần nào vẽ xong cũng không hài lòng. Phấn cảm thấy bức kí họa của mình vẫn còn thiếu thứ gì đó, còn cụ thể là thiếu thứ gì thì cậu chịu. Ở bên ngoài gió càng lúc càng mạnh, cuốn theo cát bay mù mịt, y như những suy nghĩ hiện giờ của cậu.
Cho đến trưa thì Phấn cảm thấy kì lạ, cô gái của cậu từ sáng đến giờ vẫn nằm im lìm ở đó, không thấy nhúc nhích. Phấn ngừng việc vẽ lại, tiến tới và kiểm tra. Khi mở tấm thảm ra thì cậu giật mình.
Gương mặt của cô gái đỏ bừng, mồ hôi đang vã ra như tắm. Phấn vội vàng tháo băng vải buộc tay, đặt lên trán cô gái kiểm tra thì thấy nó nóng như một hòn than vậy. Món hàng hóa của cậu hôm qua vẫn đang khỏe mạnh, thế mà hôm nay đã bị ốm rồi.
Cậu kéo cái thùng cạnh chiếc lò sưởi lại gần, sau đó mở nó ra. Phấn đang tìm thuốc cho cô gái uống. Bình thường thì tất cả thuốc men đều được cậu đặt trong chiếc thùng này.
Sau khi tìm kiếm một lúc, cậu mới ngạc nhiên khi không thấy bất cứ viên thuốc nào cả. Sau khi giao dịch với đám lính cậu đã để lại một ít, nhưng không hiểu sao bây giờ không thấy đâu nữa.
Phấn cố thử lại một lần nữa, kết quả vẫn như vậy. Cậu bắt đầu phát hoảng, lục tung mọi thứ. Vừa tìm cậu vừa nhớ lại xem mình đã để chúng ở đâu. Cậu không bao giờ nhớ nhầm, cũng không bao giờ giao dịch hết toàn bộ một loại mặt hàng nào đó. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra, mọi thứ thật kì lạ.
Tìm một lúc lâu vẫn không thấy thuốc, Phấn cố trấn tĩnh và suy nghĩ mọi chuyện. Căn phòng bây giờ đã trở nên lộn xộn nhưng cậu không quan tâm. Tự nhiên cậu cảm thấy có thứ gì đó không đúng, không thể nào có chuyện một người bỗng dưng lăn ra sốt cao như thế mà trước đó không hề xuất hiện biểu hiện gì được. Phấn chạy lại và kiểm tra cô gái thêm một lần nữa, sau khi phát hiện ra một vết thương nhỏ trên mắt cá chân của cô, cậu mới lặng người. Cái vết thương ấy dính đầy bụi bẩn, dường như đã bị sưng lên, toàn bộ vùng da xung quanh trở nên đỏ ửng.
Cô gái trên tấm thảm rên rỉ, có vẻ như đang mê sảng. Hô hấp của cô mỗi giây phút trôi qua lại càng trở nên khó khăn hơn, tới mức mà Phấn có thể nghe thấy được. Cậu choáng váng, đi lùi về sau, tới khi lưng chạm vào chiếc bàn mới dừng lại. Phấn nhìn quanh căn phòng, dường như lúc này không một thứ gì có thể giúp cậu được cả. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu được trải nghiệm cảm giác mất mát và bất lực. Bên ngoài cửa kính gió cát rít lên liên hồi, hôm nay đã là ngày bão mạnh nhất.
Ở đây, bị nhiễm trùng đồng nghĩa với cái chết. Cậu đã quá chủ quan khi không kiểm tra lại số thuốc mình dự trữ. Cậu không thể bị thương, điều đó không có nghĩa là cô gái cũng như vậy. Bây giờ cô gái này cần có kháng sinh - thứ mà cậu không thể đào đâu ra được. Điểm giao dịch gần nhất cũng cách nơi này hơn một trăm kilomet. Việc di chuyển trong bão cát bây giờ là điều bất khả thi, kể cả là với một người như cậu.
"Di chuyển?..." Phấn bỗng giật mình, chợt nhớ tới điều gì đó. Cậu quay lại và nhìn vào dòng cát bị tung hứng trong cuồng phong dữ dội, như một con quái vật sẵn sàng nuốt chửng tất cả mọi thứ. Ở trong gió cát ẩn hiện bóng dáng của một chiếc xe đã được ra cố tới mức không còn giữ được hình dạng ban đầu, nặng nề nằm im lìm một chỗ. Phải rồi! Cậu quên mất là mình có thể di chuyển.
Phấn chỉ kịp với lấy chiếc mặt nạ cùng với một vật gì đó trước khi phóng thẳng ra ngoài. Một lát sau thì có tiếng máy xe khởi động, nhanh chóng mất hút vào trong bão táp. Hôm trước Phấn mới có được một chiếc xe, cậu nhất thời không nhớ ra chuyện này. Nếu có chiếc xe này, cậu vẫn có thể di chuyển.
Cô gái nằm trên thảm vẫn còn sốt, nhưng đôi mắt đã mở ra, cũng không còn thấy thở gấp gáp nữa. Ánh mắt của cô hướng ra ngoài ô cửa kính, nơi bóng dáng chiếc xe vừa đi mất. Trong bóng tối của căn phòng dường như nó đang lấp lánh, không biết là suy nghĩ tới điều gì.
Chiếc chuông gió bên ngoài bắt đầu kêu lên leng keng dữ dội, càng ngày càng loạn nhịp.