2000 || 2001 || 2002 || 2003 || 2004 || 2005 || 2006 || 2007 || 2008 || 2009 || 2010 || 2011 || 2012 || 2013 || 2014 || 2015 || 2016 || 2017 || 2018
Sáng ngày 23 tháng 2 năm 2013, trên con đường nhộn nhịp của thành phố, một cô gái tầm hai bảy tuổi đang chạy hối hả qua các khu phố lớn nhỏ. Mái tóc dài đen mượt mà tung bay trong gió, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng cùng ánh mắt cứ mải miết kiếm tìm ai đó rất quan trọng giữa dòng người ngược xuôi. Và cô ấy, chính là tôi!
Tôi đang đeo phone nghe, sợi dây màu trắng nối với một chiếc máy cát sét Sony màu đen rất cũ được bỏ bên trong chiếc túi quai chéo màu xám mà tôi đang đeo. Chiếc cát sét ấy là vật kỉ niệm vô cùng quan trọng không gì thay thế được, nên dù đã trôi qua mười năm nhưng tôi vẫn trân trọng, gìn giữ.
Bên trong chiếc máy cát sét là một cuộn băng xưa cũ. Giai điệu của bản nhạc guitar vang lên chậm rãi, đầy tha thiết và cũng mạnh mẽ. Một giọng hát nam da diết truyền đến tai tôi. Những ca từ trong bài hát "Mãi mãi" của Lam Trường, được chàng trai ấy thể hiện một cách sâu lắng, dịu dàng nhất.
Tôi cứ chạy và chạy, tưởng chừng như mọi nỗ lực đều trở nên công cốc khi trước mắt là hàng trăm con người xa lạ mà chẳng thể thấy gương mặt thân thuộc đó.
Hắn đi rồi ư? Hắn sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc đời tôi từ nay về sau?
Một lần nữa, tôi lại để vuột mất hắn...?
Trong cuộc sống gấp gáp này, đôi khi ta dừng lại tự hỏi: Điều mình kiếm tìm là gì?
Danh vọng? Tiền tài? Giàu có? Hạnh phúc?
... Hay chỉ đơn giản là một bóng hình yêu thương mà ta không thể nào rời mắt? Và đến khi bóng hình ấy mãi mãi biến mất thì ta mới biết họ quan trọng đến dường nào. Cũng như tôi đã bao lần để hắn lướt qua cuộc đời mình một cách hối hận như thế. Chỉ vì tôi thiếu can đảm nắm lấy đôi tay ấm áp đó.
Đến một ngã tư, tôi dừng lại thở mệt nhọc. Mồ hôi ra ướt đẫm lưng áo dù tiết trời tháng hai đang mát mẻ và dễ chịu. Tôi lại đưa mắt nhìn quanh, khung cảnh bỗng trở nên nhoè nhoẹt. Khi cơn tuyệt vọng kéo đến, tôi thấy lòng mình trống rỗng đến tê tái. Cả người như mất hết trọng lượng và tôi ngồi thụp xuống, gục mặt lên hai đầu gối chụm lại.
Đau đớn nhưng tôi chẳng còn đủ sức để khóc nữa.
"Thứ gì mình thích mà mình không phải tốn công sức vì nó chứ. Thích một người cũng vậy! Làm đủ mọi chuyện chỉ mong đổi lấy một ánh mắt..."
Hắn đã từng nói lời này với tôi cùng nụ cười rạng rỡ nhất.
Người đã vì tôi mà có thể chống lại thế giới này. Người đã vì tôi mà âm thầm đứng phía sau mỉm cười. Người đã vì tôi mà cầm dù chờ đợi dưới cơn mưa trẻ dại.
Tôi muốn gặp hắn và nói rằng: Em lúc nào cũng nhớ anh...
Tôi muốn nói, mình không đến gặp hắn trong suốt ngần ấy năm không phải vì tôi đã quên hắn mà bởi tôi chẳng đủ can đảm...
Tôi muốn nói, suốt bốn năm đại học rất nhiều lần tôi khóc thầm khi nghĩ về hắn... Thậm chí lúc quen bạn trai mới, tôi cũng luôn so sánh người đó với hắn.
Và tôi cũng muốn nói, bây giờ bản thân đã trở nên tốt hơn rồi, không còn tự ti nữa, có thể dũng cảm sống với ước mơ của mình... Nhưng những năm tháng của "tôi tốt nhất" ấy lại không có hắn kề bên.
Tuổi trẻ là chuyến hành trình đầy những vấp ngã lẫn nuối tiếc. Nhưng đến tận về sau này chúng ta mới thấy hết được những vẻ đẹp của nó.
Thanh âm của guitar, lời bài hát "Mãi mãi" cùng giọng ca của hắn, tất cả hoà nguyện vào nhau như chính ký ức năm đó đang sống dậy trong tâm trí tôi lúc này.
... Tình yêu đó riêng cho em, một đời mãi không quên.
Bài hát tặng em, mối tình khát khao.
Đời bao giông tố, đời nhiều chông gai.
Anh vẫn yêu.
Tình yêu có em thôi.
Đến suốt đời.
Trước mắt tôi dần hiện ra khung cảnh sân trường vào buổi chiều muộn, bên gốc cây phượng, những cánh hoa đỏ rơi ngập trời, xuất hiện bóng dáng một chàng trai có gương mặt lạnh lùng đang tỏ vẻ khó chịu. Nhưng không quá lâu, đôi mắt hắn trở nên trong veo, nụ cười toả sáng với má lúm đồng tiền, gọi to:
- Chân Thành! Nhanh lên nào! Làm gì mà chậm chạp như con rùa vậy?
Rất nhanh ở phía xa, tôi - cô nữ sinh trong tà áo dài trắng liền vẫy tay mừng rỡ.
Thời thanh xuân tươi đẹp nhất của chúng tôi đã bắt đầu như thế.