Đúng 6 giờ 30 phút, tôi đã đứng trước cổng nhà, áo dài chỉnh tề bên cạnh chiếc xe đạp mới toanh mà hai ngày trước cha mới mua về làm quà cho con gái nhân dịp khai giảng năm học mới. Tôi luôn là học sinh gương mẫu, chưa bao giờ đi học trễ nhưng ngay bây giờ rất có thể tôi sẽ không còn giữ được thành tích đó nữa. Lý do cũng bởi thằng em trai sinh đôi lười biếng vẫn chưa ló cái mặt ra khỏi nhà ngay lúc này.
- Chiến Thắng! Mày mà còn lề mề là chị đây đến trường một mình luôn!
Sau tiếng hét tức giận đó thì cánh cửa bên trong mở tung, thằng Thắng lao ra ngoài, lật đà lật đật chưa kịp xỏ giày. Trông dáng vẻ hối hả của em trai, tôi chỉ biết thở dài. Mười bảy tuổi mà đầu tóc quần áo lượm thượm, chả được cô nữ sinh nào dòm ngó, lại còn học dốt, luôn giữ chức "quán quân" hạng bét toàn khối suốt mấy năm đến trường... những cụm từ tệ hại này đã miêu tả một cách rõ nét về thằng Thắng. Rõ ràng tôi thấy thằng em mình chỉ là một chuỗi thất bại thảm hại, hoàn toàn đi ngược với cái tên vẻ vang mà cha mẹ đặt.
Trông cảnh chị gái đứng nhịp chân với vẻ sốt ruột lắm rồi, thằng Thắng chạy đến gạt chống xe đạp rồi cười nhăn nhở với tôi:
- Chị, em để quên cái áo gió.
- Mau đi học thôi, còn ở đó nói nhăng cuội!
Tôi vừa đánh mạnh vào đầu nó vừa hậm hực ngồi lên yên sau. Rất nhanh, thằng Thắng đạp xe lao đi vùn vụt. Hai chị em rời khỏi con hẻm vắng vẻ, chiếc xe chạy ra ngoài đường lộ cùng nhiều học sinh khác đang hối hả đến trường.
- Chị mà bị trễ giờ là mày chết nhé!
- Em sẽ cố đạp nhanh!
- Đây là cái áo gió cha mới mua cho hả?
- Nó đó, đẹp không chị?
- Ừ đẹp nhưng nhớ giữ kỹ đấy, nó mắc lắm. Mày xài đồ có bao giờ bền đâu.
Cuộc bàn luận của hai chị em về chiếc áo gió mới kết thúc khi xe ngừng lại chờ đèn đỏ. Qua cái ngã ba này nữa là đến trường rồi. Tôi thấy quả là sáng suốt khi cho thằng Thắng đạp xe, thằng này được cái cao giò và khoẻ như vâm. Tôi nghĩ hai đứa sẽ đến trường kịp giờ thôi.
Đang ngồi đung đưa chân thì chợt, tôi nghe âm thanh khá ồn ào phát ra trong một con hẻm nhỏ ở bên kia đường. Khoảng cách từ đây đến đó không quá xa nên tôi có thể nhìn rõ cái cảnh một đám nam sinh đang đánh nhau ầm ĩ. Trông họ hăng máu lắm, giống như mấy cuộc thanh trừng nhau trong phim bộ xã hội đen Hồng Kông.
Và ở giữa khung cảnh hỗn loạn đó, có một nam sinh dáng người cao ráo, chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi, chiếc quần tây đen càng làm tôn lên đôi chân mảnh khảnh, cuối cùng là chiếc giày thể thao đen trắng Nike. Tôi để ý hắn là bởi những cú ra đòn đẹp mắt, mạnh mẽ lẫn dứt khoát. Có cảm giác, đó là người dẫn đầu và làm chủ cục diện của trận ẩu đả.
Khi đối thủ bị hạ gục, cậu nam sinh đứng thẳng lưng, thở mạnh. Tiếp theo một cách nhanh chóng, hắn xoay mặt lại và hơi nghiêng người. Trong vài giây tích tắc, tôi giật mình quay mặt sang nơi khác. Tôi chưa nhìn rõ mặt mũi cậu nam sinh đó như thế nào nhưng cái nhìn ấy khá đáng sợ. Một đôi mắt sắc bén, lạnh lùng, quả quyết đồng thời hướng thẳng về phía tôi. Khoảnh khắc đó như thể hắn biết tôi đang nhìn lén nên liền đưa ra tín hiệu ngầm đầy cảnh cáo.
Tôi mím môi, không ngừng nhìn lên cột đèn giao thông. Chỉ chờ đèn xanh bật sáng là tôi đấm khẽ vào lưng em trai, giục giã: Nhanh! Nhanh lên đi! Thằng Thắng cứ tưởng tôi sợ trễ giờ nên càng ra sức đạp. Lúc xe đạp quẹo qua khúc cua, tôi mới thở phào, tuy nhiên bản thân vẫn nhận ra đôi mắt lạnh lùng kia còn dõi theo mình từ bên trong con hẻm nửa sáng nửa tối.
Chiếc xe đạp đã chạy đến kịp lúc trước khi cánh cổng trường đóng lại. Thằng Thắng liền nhảy phóc xuống, chạy đi mất dạng. Còn tôi thì lật đật gửi xe. Vừa rời khỏi bãi giữ xe, tôi giật mình khi thình lình ai đó khoát vai mình, cùng lúc bên tai nghe cái chất giọng quen thuộc:
- Sao hôm nay đi trễ vậy, học sinh gương mẫu?
Tôi quay qua nhìn nụ cười tươi rói của nhỏ bạn thân, Mai Thư.
- Tại thằng em trai lười biếng của tôi đấy.
- À... Mà phải rồi, chiều mai bà hẹn gặp bạn trai phải không?
- Bạn trai gì chứ? Tôi với anh Danh chỉ là bạn thôi nha.
- Xì, bồ bịch thì cứ nói đại. Bà mau kể tôi nghe tiếp chuyện của hai người đi.
- Để ra chơi đã, giờ phải mau vào lớp!
Tiếng trống vào lớp vang lên. Chúng tôi chạy hối hả về phía phòng học.
Chỉ vì lời hứa đó mà giờ ra chơi vừa đến là tôi đã bị Mai Thư "hành" đeo bám còn hơn sam. Nhỏ đang rất phấn khởi với "chuyện tình li kì" của bạn thân. Nhưng với tôi thì đấy chẳng phải là một chuyện tình gì cả. Do tình cờ, tôi gặp được anh chàng đại học năm II ngành Dược, tên Thành Danh. Cả hai quen nhau trong một nhà sách nhỏ gần trường rồi nghiễm nhiên trở thành bạn. Chúng tôi thỉnh thoảng gặp nhau và trò chuyện rất vui vẻ trong suốt ba tháng qua.
Anh Danh thông minh lại dịu dàng, có lẽ trong mắt tôi chẳng khác gì hình mẫu lý tưởng. Cô bé mười bảy tuổi như tôi thầm ngưỡng mộ anh, cũng có chút cảm giác thinh thích nhưng tuyệt nhiên cả hai không phải bồ bịch hẹn hò như Mai Thư tưởng tượng. Đặc biệt vào thời đại này, chuyện trai gái thích nhau vẫn còn đôi chút tế nhị. Cho dù tôi có thật sự yêu mến anh thì sẽ chỉ giữ ở trong lòng thôi.
- Chờ tôi đi mua bánh, bà tìm cái ghế nào để tụi mình ngồi nghen.
Nói nhanh làm nhanh, Mai Thư chạy cái vèo đến căn tin. Tôi ngán ngẩm trước sự nôn nao của nhỏ bạn, đưa mắt nhìn khắp sân trường nhộn nhịp học sinh chơi đùa. Cùng lúc, giọng thầy giám thị khối 11 cất lên qua cái mi rô, yêu cầu những ai có mặt ở sân trường phải tập trung ngay dưới bục sân cờ. Tôi rời khỏi hành lang, tò mò đi đến chỗ đám đông học sinh đang ồn ào.
- Các em chú ý! Đây là những học sinh bị kỷ luật do đánh nhau sáng nay...
Ở giữa những âm thanh xì xầm bàn tán, tôi hướng mắt lên bục sân cờ thấy đứng sau lưng thầy giám thị là nhóm nam sinh cá biệt bị kỷ luật. Có sáu người, ai nấy đều ăn mặc có vẻ "bụi" và chơi bời lắm. Đôi mắt tôi lướt qua một lượt rồi dừng lại ngay tên nam sinh đứng ở giữa. Hắn trông nổi bật nhất nhóm vì cao ráo, gương mặt kiêu ngạo bất cần. Mặc thầy giám thị trách mắng, hắn vẫn thản nhiên ngẩng mặt lên, nhìn lãng đãng đâu đó. Chốc chốc, hắn còn cười nhếch môi với đám bạn. Ngay vành môi kéo xếch là cái lúm đồng tiền sâu hoắm rất duyên.
Lý do tôi chăm chú nhìn tên nam sinh đó không phải vì vẻ ngoài sáng sủa cuốn hút ấy mà bởi tôi cảm giác hắn khá quen, kiểu như đã gặp ở đâu rồi...
- Lại là đám nam sinh cá biệt này nữa.
Tiếng Mai Thư nghe thật tỉnh bơ. Tôi liền xoay qua và trông cảnh nhỏ vừa ăn bánh tráng vừa nhìn lên bục sân cờ, mới hỏi:
- Bà biết mấy bạn này hả?
- Nhóm này học lớp 11B8, ngay cạnh lớp mình chứ đâu. Nổi tiếng đánh lộn, trốn học và tùm lum thứ. Bà thấy cái thằng má lúm đồng tiền đứng ở giữa không? Nhìn đẹp trai vậy mà là đại ca của nhóm đó. Hình như tên là... Kiên Tâm.
- Mà tôi thấy cái bạn Kiên Tâm ấy ở đâu rồi thì phải.
- Bà nói gì kỳ, học chung trường nên dĩ nhiên thấy mặt thôi.
- Không phải trong trường mà ở chỗ khác cơ...
Trước dáng vẻ nghĩ ngợi của tôi, Mai Thư chậc lưỡi bảo: "Tụi mình đi thôi!". Mặc cho nhỏ nắm tay kéo đi, tôi cứ ngoái đầu nhìn tên nam sinh Kiên Tâm đó.
Tan trường, tôi đứng trước cổng trường chờ em trai. Trong khi quan sát các học sinh ra về, tôi nghĩ đến cuộc hẹn chiều mai với anh Danh. Dù chỉ đơn thuần là cuộc gặp gỡ giữa bạn bè với nhau nhưng bản thân cũng thấy nôn nóng lắm. Được trông thấy nụ cười dịu dàng đó là tôi đã vui sướng rồi.
Học sinh thưa thớt dần. Tôi bắt đầu sốt ruột bởi chưa thấy thằng Thắng xuất hiện. Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường ở phòng bảo vệ. Gì cơ? Hơn 12 giờ? Tôi đã đứng chờ bốn mươi lăm phút! Thật hết nói nổi thằng em khó dạy! Chắc nó cho mình "leo cây" rồi! Bực bội, tôi liền gạt cái chống và leo lên xe đạp đi.
Vừa đạp xe tôi vừa rủa thằng Thắng không tiếc lời. Bao nhiêu lần nó mê chơi mà bỏ chị đứng chờ dưới cái nắng trưa gay gắt. Tôi mím môi tự nhủ về đến nhà sẽ cho thằng em mất nết ấy biết tay! Đang chạy ngon ơ thì bỗng, tôi thắng xe cái két trước một con hẻm rồi nhìn vào trong. Cái dáng cao cao, mặc chiếc áo gió trông quen quen! Không quá lâu để tôi nhận ra đấy là thằng Thắng. Nó đứng xoay lưng, đang nói cười vui vẻ với mấy tên nam sinh khác nữa.
- Mày để chị khốn khổ chờ đợi còn mày thì đàn đúm với bạn sao? Hôm nay không đánh mày một trận nhớ đời thì chị mày không mang tên Chân Thành!
Lập tức gạt chống xe, tôi xắn tay áo dài đồng thời hầm hầm bước đến chỗ nhóm nam sinh còn đang đùa giỡn. Gương mặt tức giận của tôi cho thấy lát nữa thôi sẽ có một cuộc "thanh trừng" tàn khốc trong lịch sử của hai chị em nhà này. Mấy thằng nam sinh nọ trông thấy cô nữ sinh lạ mặt thì ngừng cười, tỏ vẻ ngạc nhiên. Còn tôi đã đứng ngay sau lưng thằng Thắng, nghiến răng nghiến lợi rồi đánh mạnh vào lưng nó.
- Chết nè! Chị đánh chết mày! Dám để chị "leo cây" còn mày đi chơi hả? Hả? Hả?
Sau mỗi chữ "hả" là mỗi cú giáng mạnh bạo của tôi lên người đối phương. Đối diện, những tên kia quá bất ngờ nên cũng đứng trơ ra như trời trồng.
Đang đánh hăng say thì đột ngột ai đó nắm tay tôi giữ lại. Thở mệt nhọc, tôi mau chóng quay qua toan gắt lên thì đôi mắt mở to kinh ngạc. Đó không ai khác chính là Chiến Thắng, đứa em trai mà nãy giờ tôi nghĩ là đang bị đánh. Thằng Thắng cũng ngạc nhiên chẳng kém:
- Chị! Sao chị lại ở đây? Đã vậy còn đánh người ta!
Câu hỏi đó vừa kết thúc là lúc tôi phát hiện ra sự nhầm lẫn tai hại của mình. Ôi trời ơi! Tôi đưa tay che miệng và kêu lên một tiếng. Thằng Thắng đang đứng trước mặt tôi, nếu vậy cậu nam sinh vừa bị đánh khốc liệt kia là...
Tôi từ từ quay mặt lại. Má ơi! Cái nhìn của tôi chạm phải đôi mắt sắc bén của "nạn nhân". Hắn ta xoay mặt nhìn nghiêng và đang chiếu ánh mắt nửa giận dữ nửa lạnh băng vào tôi - con nhỏ nữ sinh mà chẳng rõ nguyên do gì lại đánh hắn trối chết!