Mọi chuyện cũng đã giải quyết êm đẹp. Thạch Khâm cùng Anna ra nói chuyện với Tử Đằng và Lãnh Hàn.
“Phong tổng, cảm ơn anh. Tôi lại nợ anh nữa rồi.”
“Không có gì, tôi chỉ giúp bà xã của tôi thôi.”
Lãnh Hàn nhìn Thạch Khâm nhướng mày nói, trên gương mặt nở ra một nụ cười thỏa mãn. Chuyện gì chứ, đã giúp cô thì phải giúp vợ anh thì anh sẽ giúp tới cùng. Nhưng thực chất nụ cười của anh mang hàm ý rằng Lãnh Hàn đã kéo được Tử Đằng về làm vợ, giờ không còn gì cản trở được nữa. Tử Đằng nhìn anh thật sự không dám tin đây chính là Lãnh Hàn luôn đấy chứ, mưu mô gian xảo hơn cả cáo già. Thạch Khâm và Anna thấy biểu cảm này của anh mà cảm thấy bó tay, đúng là có vợ rồi không thèm nghĩ đến liêm sỉ luôn.
Tử Đằng chợt lên tiếng hỏi Thạch Khâm.
“Vậy giờ anh định làm gì tiếp theo, anh Thạch Khâm.”
Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa, hận thù cũng đã được giải quyết hết. Thạch Khâm thở dài nhíu mày nhìn cô mà nói, anh cũng đã có quyết định riêng cho bản thân.
“Có lẽ anh sẽ quay trở về Mỹ, xin nghỉ làm ở Giang thị một thời gian. Anh quyết định bù đắp cho Anna, coi như là công lao cô ấy đã giúp anh trong một thời gian dài.”
Vừa nói, Thạch Khâm vừa ôm ấy Anna kéo vào lòng. Anna cảm thấy hơi xấu hổ vì chưa bao giờ anh thân mật với cô đến vậy. Tử Đằng liền nhận ra có mùi mẫn ở đây, đúng là hai tháng không gặp, anh có vẻ nghĩ thông suốt rồi. Trong suốt hai tháng qua, theo như lời đề nghị của Tử Đằng, anh đã thử tiếp nhận tình cảm của Anna và kết quả đã thành như vậy. Nhưng có cần phải âu yếm ngay trước mặt vợ chồng cô không.
“Thạch Khâm, anh vừa vừa phải phải thôi chứ, có cần ân ái trước mặt em vậy không. Coi chừng em mách Giang phu nhân và Giang Nguyên đấy.”
Thật hết cách, ai biểu trước đây Lãnh Hàn và Tử Đằng cứ thích ân ái nhau trước mặt Thạch Khâm chứ, bây giờ anh trả đòn thì la làng. Thật ra nhìn Thạch Khâm vậy thôi chứ, ai biết bao nhiêu phần trong con người anh là trẻ con chứ.
“Vậy Phong tổng và thư kí Kim định tổ chức hôn lễ, tôi nghe nói là cô có hỉ rồi phải không.” – Chợt Anna lên tiếng.
Không nghĩ Anna lại có thể biết tin tức sớm đến vậy, hai người còn chưa kịp công khai ra bên ngoài mà. Tử Đằng phì cười nhìn Anna mà nói.
“Không sớm cũng không muộn, chắc tầm hơn một tháng nữa. Khi nào có thiệp em sẽ gửi cho hai người. À mà….”
Chợt Tử Đằng dừng một lát. Cô lại nghĩ ra trò tinh quái nào nữa đây.
“Khi nào kết hôn nhớ báo em một tiếng. Dù gì chị cũng sắp làm vợ anh Thạch Khâm, nên em sẽ gọi chị là Anna. Và còn nữa, nếu anh ấy có bắt nạt chị, nhớ gọi cho năm người chúng em, xem xem chúng em sẽ xử anh ấy thế nào.”. ngôn tình sủng
Lãnh Hàn đứng đằng sau, nghe cô nói xong mà thấy buồn cười, không ngờ cô cũng nghĩ ra những trò nghịch ngợm được thế này. Ít nhất anh cũng hiểu được cảm giác này, bởi chính cả nhà anh cũng cưng cô con dâu này quá mà, toàn cho anh ra rìa.
Thạch Khâm nghe xong mà cũng phải ngao ngán lắc đầu, từ khi nào mà cô trở nên tinh quái thế này. Anh cau mày nhìn cô mà nói với giọng bất lực.
“Tử Đằng…em quá đáng vừa thôi chứ, dù sao anh cũng là anh trai lớn của mấy đứa đó.”
Tử Đằng quay qua nhìn anh, nở một nụ cười gian xảo mà đáp lại.
“Có sao, em nhớ rằng anh là anh trai của Thạch Khâm mà, đâu có liên quan gì đến em đâu. Em chỉ đang chỉ cho Anna một vài chiêu để thuần phục anh thôi.”
Thạch Khâm cũng không thể được gì tiếp, cô cũng có khác gì Lãnh Hàn đâu, toàn là những con người mưu mô không, không kịp cho người ta thở nữa. Và thế là hai cô gái đứng nói chuyện một hồi, Thạch Khâm chỉ có thể khổ sở nhìn bạn gái mình bị người khác cấy những phần nguy hiểm vào bên trong não.
Trước khi ra về, Tử Đằng còn nhắc nhở Thạch Khâm và Anna.
“Hai người nhớ chăm sóc bản thân thật tốt. Hà Lương nhờ hết vào hai người đấy.”
“Ừm…tôi biết rồi. Cảm ơn cô.”
Anna nhìn cô mà mỉm cười. Hai người dự định sẽ đưa Hà Lương trở về Mỹ cùng, để họ có thể chăm sóc tốt cho ông ta. Dù ông ta cũng không xấu xa gì lắm, nhưng khi thấy được sự nhiệt tình này thì ông ta cũng đã buông bỏ thù hận.
Sau một hồi nói chuyện với Anna, Tử Đằng cuối cùng biết được Thạch Khâm và Hà Lương vốn là hai cha con. Năm xưa trong một lần lầm lỡ mà Hà Lương đã quan hệ với một cô gái. Sau này cô gái khi sinh Thạch Khâm đã qua đời do khó sinh. Anh thì bị vứt bỏ ở ngoài đường, sau này được Giang Nhược Hy cứu lấy và nhận anh làm con
nuôi. Có lẽ vì chuyện này mà mẹ cô chịu không được nên đã từ hôn mà tới Hải Thành.