"Chấn Nghiêm, cậu đã tra ra được nơi ở hiện tại của Hà Lương chưa."
Đột nhiên Tử Đằng lên tiếng. Ngày hôm qua sau sự việc Hà Lương gây náo loạn ở Phong thị, cô đã nhờ Chấn Nghiêm điều tra nơi ở hiện tại của ông ta.
"Em cho người điều tra rồi, lát sẽ có người đến báo cáo."
Không cần phải đợi lâu hơn nữa. Vừa dứt lới, đã có người mang tài liệu vào cho Chấn Nghiêm. Tần Trạch bước vào làm Vĩ Tường và Tử Đằng cũng phải ngạc nhiên, sao anh lại ở đây. Trong lúc hai cô gái đang trố mắt ra nhìn, Tần Trạch cầm trên tay một xấp tài liệu tiến về chỗ họ ngồi.
"Kim lão gia, lâu rồi không gặp ông. Ông vẫn khỏe chứ."
Tử Đằng còn chưa hết ngạc nhiên này thì anh lại làm cho một ngạc nhiên khác, không lẽ anh lại quen với Kim Quân.Kim Quân đứng dậy mỉm cười, đưa bàn tay của mình ra vỗ lên vai của anh.
"Vương lão đại, lâu rồi không gặp cậu. Tôi vẫn khỏe, cảm ơn cậu."
Tần Trạch nhìn ông rồi lại khẽ cười, đáp qua đáp lại một vài câu. Xong rồi anh lại quay sang Chấn Nghiêm.
"Chấn Nghiêm, của cậu."
"Cảm ơn."
Tần Trạch đưa xấp tài liệu ra trước mặt cho Chấn Nghiêm rồi anh liền nhận lấy. Tử Đằng thật muốn hỏi là có chuyện gì diễn ra vậy, thì Chấn Nghiêm liền quay ra nói.
"Chị hai, có lẽ chị đã gặp Vương Tần Trạch rồi. Cậu ấy không chỉ là bạn của Lãnh Hàn, còn là bạn thân của em."
Tử Đằng bất động vài chỗ. Hóa ra Tần Trạch cũng quen biết Chấn Nghiêm. Cô lại nhìn sang Lãnh Hàn, lúc này anh không có gì lấy làm ngạc nhiên cả vì anh đã biết mục đích thật sự của anh bạn này khi về nước là gì. Chỉ là anh không tiện nói ra mà thôi.
Nhìn thấy gương mặt thản nhiên, Tử Đằng liền quay ra hỏi anh.
"Hàn, anh biết rồi."
Lãnh Hàn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Chấn Nghiêm liền nói tiếp.
"Chị hai, chắc chị biết lô hàng cách đây hai tháng mà Hà Lương đã lấy cắp của Vương lão đại phải không. Thật ra đó chỉ là mồi nhử để tìm ra chỗ ở của Hà Lương. Sau khi ra mắt thì em nhận được tin có người muốn nhắm vào chị nên mới hành động sớm. Phong tổng cũng biết chuyện nên đã tham gia."
Chấn Nghiêm vừa giải thích xong, Tử Đằng một cơn lửa giận, nhếch môi quay người ra phía sau. Hóa ra anh đã biết từ lâu mà không hề nói cho cô biết. Vậy mà anh cứ để cô phải đau đầu nhưng việc thế này. Cô liền hỏi anh.
"Lãnh Hàn, anh có gì cần giải thích với em không."
Thôi xong, lại chọc vào lửa giận của cô rồi. Anh định mọi việc sau khi xong xuôi mới giải thích cho cô, ai mà ngờ được vị thiếu chủ nào đó ngứa miệng đã nói hết ra rồi. Lần này coi như chỉ có toang. Anh nhìn cô bằng con mắt đang sợ sệt điều gì đó, thật muốn cầu xin cô tha thứ mà.
Những người khác nhìn thấy cô như vậy, đoán chắc là có chuyện không hay xảy ra với anh rồi.
"Giờ tình hình cấp bách nên anh không muốn nói sớm ra, sợ em lại một mình tự ý làm việc nên mới làm vậy."
Lãnh Hàn nói mà trong lòng cảm thấy uất ức, trong đầu chỉ có thầm nghĩ " vợ ơi, anh sai rồi." để mong cô có thể tha thứ.
Tử Đằng không nói gì thêm, cô chỉ thở dài rồi ngồi xuống. Giờ nước sôi lửa bỏng, còn một phần đang mang thai nên cô không muốn kích động quá. Nhưng vẫn quay ra lườm lườm cảnh cáo anh "Không có lần sau"
Nhìn thấy dáng vẽ dỗ vợ này mà Chấn Nghiêm và Tần Trạch muốn cười mà không thể cười được. Người nắm giữ huyết mạch kinh tế Hải Thành, lạnh lùng dứt khoát mà về nhà thành một người sợ vợ. Ôi trời ơi....
Vĩ Tường ngồi bên cạnh nhìn chị họ nhà cô, oai nghiêm chiễm trệ không một nét tì vết, lại có thể thuần phục con người này thì hết sức ngưỡng mộ. Nhưng cô cũng có khác gì mấy đâu, hết lần này đến lần khác cứ đem Chấn Nghiêm ra bắt nạt, nhưng cô là còn kiềm chế lại đấy, nếu không giờ anh cũng là kẻ cuồng vợ.
Lãnh Hàn quay ra nói nhỏ với cô, nhưng cô còn không thèm để ý đến, người khác còn ở đây xem anh muốn làm gì.
"Thôi nào, bà xã, đừng giận được không. Đang mang thai, đừng cáu."
Tần Trạch và Chấn Nghiêm nghe xong không kiềm được liền cười lớn. Ôi mẹ ơi, họ vừa nghe thấy cái gì vậy, thật không thể nhịn cười mà. Anh mà có lúc hạ thấp mình để xin lỗi cô thế này, đúng là liêm sỉ anh rớt hết thật rồi mà.
Kim Quân dù đã tuổi cao, nhưng ông vẫn nghe thấy từng chữ một mà Lãnh Hàn nói ra. Ông lại hỏi Lãnh Hàn.
"Lãnh Hàn, cháu vừa nói gì. Tử Đằng mang thai rồi sao."
Lãnh Hàn quay qua nhìn ông. Anh làm vậy là cô tình nói ra cô đang mang thai để xem cô có phản ứng thế nào. Ai mà ngờ được tin tức này chấn động quá mà. Kim Quân cười lớn mà nói.
"Hay lắm, vậy là ta sắp có chắt để bế rồi. Việc tổ chức đám cưới không thể nào chậm trễ hơn được nữa. Hãy chọn ngày tốt để có một buổi lễ thật long trọng."
Tử Đằng chưa kịp phản ứng gì, cô lại quay ra nhìn Lãnh Hàn. Anh nói vậy là cố tình mà. Ở đây có bao nhiêu người mà anh lại dám nói như thế. Thật đúng là cạn lời với anh mà.