Trong lúc Tử Đằng còn đang tắm, Lãnh Hàn đã thay bộ đồ ở nhà với áo thun, nhìn khác ới vị tổng tài lạnh lùng thường ngày. Hôm nay anh đặc biệt cho người hầu nghỉ một ngày, quản gia cũng biết là anh đang muốn làm gì, nên đã ra ngoài cả ngày hôm nay. Tốt hơn là cho hai người một không gian yên tĩnh hiếm có.
Tử Đằng tắm xong, cô thay một bộ đầm khác mà Lãnh Hàn chuẩn bị. Nhưng chiếc đầm này cực kì lộ liễu, mấy vết hôn trên người của cô không thể che hết được. Cô chỉ có thể thầm mắng anh là đồ cầm thú, để lại những vết hôn này thì cô biết nói chuyện với ai giờ. May là anh đã chuẩn bị kem che khuyết điểm, ít nhất cũng tha thứ anh một chút.
Mọi thứ xong xuôi, Tử Đằng đi xuống nhà. Nhưng lạ một điều là không hề thấy ai ở trong biệt thự cả, ngay cả bác quản gia cũng không thấy đâu. Đi xuống nhà bếp, thì thấy Lãnh Hàn đang nấu đồ ăn trưa cho cả hai. Cô rất muốn vào bếp để phụ anh.
“Tử Đằng, em vào đây làm gì. Ra ngoài ngồi đợi, anh mang bữa trưa ra cho em.”
Lãnh Hàn vừa nói vừa nhẹ nhàng đầy cô ra ngoài, ép cô ngồi xuống ghế. Tử Đằng cũng chỉ có thể nghe lời anh mà làm. Đây là lần đâu tiên cô thấy anh nấu ăn trực tiếp dù biết trước đó tay nghề anh rất giỏi. Lãnh Hàn không muốn cô vào bếp vì sợ cô đứng không được lâu, chỉ có thể ép cô ngồi ngoài. Tử Đằng ngồi ở ngoài thấy chán quá liền nói chuyện với anh.
“Hàn, mọi người đâu rồi. Sao không thấy ai vậy.”
Lãnh Hàn ở trong bếp vừa loay hoay nấu ăn vừa nói.
“Anh cho mọi người hôm nay nghỉ một hôm rồi.”
Lát sau, anh mang bữa trưa của hai người ra bàn. Phải công nhận, anh đã nấu giỏi rồi mà trang trí còn rất đẹp mắt nữa, làm cô không nỡ ăn mà.
“Sao anh lại cho mọi người nghỉ, hôm nay có phải là lễ gì đâu.”
Lãnh Hàn vừa mới ngồi xuống, anh liền giơ tay ra khẽ xoa đầu cô.
“Anh cho mọi người nghỉ là để có thời gian với em. Mấy ngày nay em chịu thiệt rồi.”
Tử Đằng nhìn anh mà cảm động. Tính cách của cô không thích phô trương, nên anh muốn tận dụng thời gian rảnh này để ở bên cô, cũng mong cô có thể vui vẻ hẳn lên. Đột nhiên cô lại nghĩ ra một ý tưởng.
“Hàn, vậy anh có muốn chuyển tới chỗ em không”
Lãnh Hàn nhìn cô thấy làm lạ, tại sao lại chuyển tới chỗ cô, không phải ở đây rất thoải mái đối với cô sao.
“Sao em muốn anh chuyển tới chỗ của em.”
“Hàn, thật ra em vẫn luôn ở một mình, ngay cả Cố Điền còn chưa bước vào căn hộ của em lần nào. Ở đó anh không cần lo có người làm phiền hai chúng ta, mà còn rất an toàn nữa. Cứ cách tuần chúng ta sẽ tới căn hộ của em, sau đó chúng ta sẽ về đây.”
Nghe cô nói như vậy cũng hợp lí, không sợ có người làm phiền. Anh khẽ gật đầu với cô.
“Được thôi, nghe theo em.”
Tử Đằng vui vẻ mỉm cười với Lãnh Hàn. Khi hai người họ ở riêng tư với nhau thì họ rất ấm áp, mà ở bên ngoài, hai người họ như hai cây băng, luôn nghiêm túc trong công việc.
Hai người ăn xong thì họ lên thư phòng của anh. Mọi khi chỉ có người giúp việc có thể vào đây để dọn dẹp, ngoài ra cũng chẳng có ai được vào đây. Thư phòng anh rất rộng với nhiều loại sách khác nhau, ngoài thư phòng của cha Lam và Cảnh Lâm thì cũng không lớn đến vậy. Trong phòng còn có một cây đàn piano, Phong Lãnh Hàn vẫn hay dùng nó để thư giãn một chút. Giờ nhớ lại, ngày xưa mẹ cô rất thích nghe piano, vì vậy cô mới bắt đầu học piano từ đó. Tử đằng vuốt qua một lượt cây đàn.
“Em ngồi được không…”
“Em biết chơi…”
Lãnh Hàn thấy lạ hỏi lại, trong công việc đã giỏi rồi, không ngờ cô cũng có chút tài nghệ này. Cũng lâu rồi cô không chơi lại, không biết có ổn không. Anh ngồi ngay bên cạnh, mở nắp đàn lên để cô biểu diễn một chút. Quả nhiên lâu rồi không tập nên cô có chút vướng tay. Thấy không ổn, anh đành phải giúp cô lại một chút.