Và cứ như thế, Tử Đằng nhàn nhạ sống ở đây gần hai tuần. Nhất Lan giờ không có trong nước vì còn vài chuyện riêng, nhưng vẫn thường xuyên gọi về để xem tình trạng bệnh tật của cô bạn và nhắc nhở cô uống thuốc. Tử đằng đã dần cảm nhận được mình có thể nhìn lại được. Tuy không thấy gì nhưng trong lúc rảnh rỗi, cô vẫn hay nói chuyện với người hầu. Mọi người ở đây đều rất mến cô, không ngạo mạn mà còn rất thân thiện. Bốn người bạn vẫn hay gọi điện tới hỏi thăm tình hình, dù khá bận công việc cuối năm nhưng họ vẫn bỏ ra chút thời gian ra để nói chuyện.
Nhiều khi Nguyệt Nhi vẫn hay qua thăm cô, còn hỏi bài tập nữa chứ. Dù gì Nguyệt Nhi cũng đang học đại học, có một vài luận văn cần phải làm. Tử Đằng cũng chỉ làm vài gợi ý là con bé có thể nhanh chóng làm được. Diệp Tuyết cũng vậy, cũng vẫn hay qua thăm cô khi rảnh rỗi. Thật là, bà càng càng mến cô con dâu này rồi, hôm nào phải dẫn chồng bà xem mắt con dâu mới được.
Đến một ngày, Diệp Tuyết cùng Nguyệt Nhi đang ngồi trong phòng cô nói chuyện, đột nhiên bà hỏi Tử Đằng. Bà thật lòng muốn xem xem Tử Đằng có thể trả lời thế nào.
"Tử Đằng, con thấy Phong Lãnh Hàn nhà bác thế nào."
Tử Đằng nghe xong câu hỏi mà lòng có chút bất ngờ. Bị câu hỏi đột ngột thế này thì biết cô phải nói thế nào. Phong phu nhân cũng thẳng thắn quá rồi đó. Cô chỉ có thể ấp úng trả lời.
"Bác à,...chuyện này…con…"
Diệp Tuyết thấy thái độ này của Tử Đằng, đã biết là có chuyện gì đang xảy ra, bà phải cố gắng hỏi ra cho bằng được, ánh mắt nhìn người của bà không hề sai đâu.
"Không sao, con cứ nói ra,…chuyện này chỉ có ba chúng ta biết thôi…"
Tử Đằng lưỡng lự một hồi, nhưng với sắc thái của Diệp Tuyết thì cô không thể không nói ra, cô cũng rất muốn biết tâm tình hiện tại của mình, nhưng vẫn chưa thể nói với ai.
"Phong tổng…rất tốt với con….nhưng với một người hoàn hảo như anh ấy thì cháu không thể…"
"Vì quá khứ của con…" - Diệp Tuyết nhanh chóng đáp lại.
Tử Đằng khẽ gật đầu trong sự ngại ngùng. Nguyệt Nhi nghe cô nói vậy cuối cùng cũng có hi vọng. Còn Diệp Tuyết hai mắt bà liền sáng lên, bà biết cô gái này cũng có tình cảm với con trai bà nhưng không dám nói ra, bà liền an ủi cô.
"Thật ra ta biết con từng bị lừa gạt tình cảm một lần…chuyện quá khứ bất hạnh ta cũng đã biết…nhưng con đừng lo, con còn có ta, ta có thể cho con một mái ấm."
"Mẹ em nói đúng, chị còn có bạn bè, họ hàng, không như anh hai em, luôn cắm đầu vào công việc,..." - Nguyệt Nhi nhanh nhảu đáp lại
Cô bé biết rằng anh trai rất quan tâm mình, còn có cả Tử Đằng và cha mẹ, nhưng cô đã bị thế này rồi mà anh ấy lúc nào cũng đi sớm về trễ thế này thì hai người gặp mặt nhau kiểu gì.
Trong lòng Tử Đằng bây giờ rất hoang mang, không biết có nên nói ra không nữa. Thấy tâm tình của cô không tốt, bà cũng không ép.
"Thôi được rồi ta cũng không ép, nhưng con có thể ở lại đây đến khi nào khỏi rồi mới rời đi. Con nên nhớ, có những chuyện, con buộc phải nói ra, đừng đè nén nó trong lòng, ảnh hưởng đến tâm tình đấy."
Diệp Tuyết vừa nói vừa vỗ nhẹ lên bàn tay trắng của cô, như một cách an ủi đi nỗi buồn, nỗi lo sợ, sợ anh không tiếp nhận cô. Nhưng bà biết, hai người sẽ trở thành một cặp đôi hoàn hảo, dù con người đã trải qua những gì, bản thân vẫn nên tiến về phía trước.
"Phong phu nhân, cảm ơn bác…"
Tử Đằng giờ cảm thấy bản thân có chút ích kỉ, ích kỉ có một gia đình như của Lãnh Hàn, liệu cô có thể là một phần trong đó hay không.