Lát sau cả hai người vào nhà, họ thấy một cậu thanh niên có vẻ bằng tuổi Lãnh Hàn đang đứng nói chuyện với Vĩ Tường.
"Chị hai."
Vĩ Tường thấy chị mình quay lại vừa gọi lớn, trong giọng nói có sự mừng rỡ, tay kéo người bên cạnh đi cùng.
"Chị hai, để em giới thiệu, đây là bạn trai em, Đăng Chấn Huy. Vì hôm qua anh ấy có việc nên không có tới. Chấn Huy, đây là chị họ mà em từng kể với anh, chị ấy là Kim Tử Đằng."
Tử Đằng và Chấn Huy im lặng quan sát nhau. Cô nhìn ra được người này trông có vẻ điềm tĩnh nhưng thân phận lại ẩn dấu một cách đáng ngờ. Còn Chấn Huy quan sát cô trông rất giống với một người mà anh từng thấy, nhưng đây chỉ là người giống người, làm sao có thể. Lãnh Hàn đứng sau, anh đã thấy toàn bộ sự việc nhưng tự dưng có người nhìn chăm chằm Tử Đằng thế này anh có chút khó chịu.
"Chào anh, lần đầu mới gặp, tôi là chị họ của Vĩ Tường, Kim Tử Đằng. Cảm ơn anh một thời gian qua đã chăm sóc em ấy.
Chấn Huy ngẩn ngơ một hồi, quả thật anh nhìn cũng phải công nhận cô rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi rất giống một người. Thấy anh không lên tiếng gì, Vĩ Tường chạm nhẹ gọi anh.
"Chấn Huy, anh sao vậy, chị hai đang nói chuyện với anh đấy…"
Chấn Huy hoảng hồn, chẳng lẽ anh nhầm, nhưng trên đời này làm gì có hai người giống hệt nhau vậy. Để không bĩ mọi người nghi ngờ, anh liền đưa tay ra bắt tay với Tử Đằng.
"Xin lỗi chị, thật ngại quá vì tôi hơi ngẩn ngơ. Nhìn cô rất giống với một người mà tôi biết.
"Bộ tôi rất giống ai sao…" - Tử Đằng không nhanh không chậm liền đáp lại.
Chấn Huy thật rất muốn nói ra nhưng để chắc chắn tốt hơn hết thì đừng nói gì. Anh chỉ khẽ lắc đầu cho qua.
"Không có gì, chỉ là cô giống với người họ hàng của tôi thôi."
Rồi anh cười cho qua chuyện, Tử Đằng cũng không hỏi gì thêm. Vĩ Tường cùng Chấn Huy đi ra ngoài nói chuyện riêng, chỉ còn Phó Tôn từ trong nhà ra nói chuyện với Tử Đằng, Lãnh Hàn cũng đứng gần đó với cô.
"Đại tiểu thư,…đây là món đồ mà lão gia đã giao phó cho tôi vài ngày trước. Ông ấy muốn tôi giao tận tay cho cô."
Phó Tôn đưa cho cô một chiếc hộp gỗ nhỏ, cô nhận lấy nó rồi từ từ mở ra xem. Bên trong là một chiếc nhẫn
bạc trông khá cũ, bên trên có khắc hình con rồng nhưng có vẻ như do thời gian mà bây giờ trông nó mất hình đi khác nhiều. Xung quanh chiếc nhẫn còn khắc tên mẹ cô và nó cũng đã dần mờ đi. Tử Đằng cầm quan sát nó một hồi, đúng là mẹ cô có thể mang gia giáo lớn nên hình chiếc nhẫn mới là rồng, nhưng để tìm được gia đình bên ngoại thì có vẻ khá khó. Do mẹ rất hiếm khi nhắc đến chuyện về ông bà ngoại, cô lại chỉ có thể bắt đầu từ chiếc nhẫn này.
Bên trong chiếc hộp gỗ còn có bức ảnh gia đình từ 20 năm trước, khi đó cô còn rất bé và trông rất đáng yêu và hoạt bát. Phong Lãnh Hàn đứng bên cạnh mà cũng không hết lời khen ngợi trong lòng. Mẹ cô đã vốn là một mỹ nhân rồi mà bây giờ cô con gái lớn cũng như vậy. Không biết ra ngoài kia thì có bao nhiêu tên sẽ đổ vì ngoại hình của cô chứ. Tử Đằng rất trân trọng bức ảnh, không nghĩ cha cô lại giữ những kỉ niệm này trong suốt bao năm qua. Cô nhìn bác quản gia, nhẹ nhàng nói
"Phó quản gia, cháu cảm ơn vì chiếc hộp."
"Dạ…không đâu đại tiểu thư. Tôi nên cảm ơn cô mới đúng, lại có thể lớn lên bình an thế này thì lão gia và phu nhân chắc rất vui lắm đây."
Vừa nói, người quản gia lấy khăn tay ra lau nước mắt của ông. Phu nhân đã mất từ lâu, giờ lão gia cũng đã đi, đúng là khá khó khăn cho một người quản gia đã sống từ lâu ở đây.
Tử Đằng khẽ gật đầu, thấy tinh thần trở nên phấn chấn của cô thế này thì ngay ngày mai cô ấy chắc chắn sẽ hồi phục hoàn toàn. Từ giờ cô có thể sống theo cách của một con người bình thường mà không vướng mắt chuyện gì nữa.
3 ngày sau, Tử Đằng cùng gia đình Vĩ Tường đã lo hậu sự xong cho Chu Cảnh Lâm. Cô cũng đã lấy được cổ phần của ông nhưng cô lại nhượng cho Vĩ Tường và để chú ba lên làm chủ tịch một thời gian cho tới lúc Hiếu Sâm lên thay thế. Nếu được, cô có thể hỗ trợ Chu thị trong một số việc.
Ngay ngày hôm sau, cô đã quay lại Phong thị làm việc. Công việc vẫn như thường ngày, nhưng cô mới nghỉ
có 2,3 hôm, tài liệu lại chất một đống. Giờ là thời điểm cuối năm nên lượng công việc cũng có tăng đáng kể, có hôm cô phải tăng ca đến tối mà không hề để ý bản thân mình đã ăn gì chưa.
Lãnh Hàn thì khác, thấy cô có thể phục hồi tâm lí mà quay trở lại công việc bình thường thì cũng phải mừng cho cô. Nhưng giờ công việc của thư kí ngày càng nhiều, với cương vị là sếp tổng, anh không khỏi quan tâm cô. Nhưng đây là cái lí gì vậy. Lần đầu tiên sếp lớn của Phong thị lại quan tâm một thư kí như Tử Đằng đến nỗi còn mua đồ ăn nhẹ cho cô, còn ở lại văn phòng cho đến khi nào cô tan ca thì anh cũng mới về. Chuyện này đồn đến phòng nhân sự mấy tầng dưới. Họ không chỉ phục về cách làm việc của Tử Đằng, mà tính cách cũng rất thân thiện, mà giờ còn được Phong Lãnh Hàn quan tâm, không lẽ sau này thư kí của chủ tịch có khi là thiếu phu nhân của họ quá.