“Ưm…đây là đâu”
Một cô gái nằm trên chiếc giường lớn vừa mở mắt nhìn thẳng lên trần nhà, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào khuôn mặt kiều diễm sáng sớm của cô. Kim Tử Đằng nheo mắt, dụi dụi một tí cho tỉnh táo, ngồi dậy nhìn xung quanh, cảm thấy đầu rất đau, rồi lại nhìn xuống thân thể trắng ngọc. Tử Đằng hoảng hốt nhìn trên cơ thể mình từ trên xuống dưới toàn vết hôn chỉ che chắn bằng một chiếc chăn, trên giường còn có một vết máu. Cô cố gắng tua lại hồi ức ngày hôm qua. Chỉ nhớ rằng cô đang ngồi uống rượu với đối tác thì cảm thấy chóng mặt, liền xin phép đi ra ngoài. Không ngờ lại bị người ta hạ dược, còn qua đêm với người lạ nữa chứ. Lại nhìn lên đầu tủ đặt gần chiếc giường thì thấy có một bộ đầm và một chiếc thẻ, đằng sau còn có một dãy số hình như là mật mã. Tử Đằng hừ lạnh, không ngừng lật trước lật sau tấm thẻ, thầm nghĩ trong lòng. Cô không phải thứ để làm ấm giường cho người khác, con người cô không rẻ mạt như số tiền này. Tử Đằng cầm bộ đầm bước vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ rồi thay vào. Cầm chiếc túi xách tao nhã bước ra ngoài. Trước khi đi không quên trả lại tấm thẻ vào chỗ cũ. Ra khỏi khách sạn, cô bắt một chiếc taxi tới căn hộ của bạn trai cô.
Cố Điền là bạn trai của cô cũng được ba năm. Anh ta là giám đốc của Cố thị, có khả năng sẽ trở thành chủ tịch trong năm nay. Vì học chung một trường đại học, rất nhiều lần anh ta cứ một mực theo đuổi cô cho bằng được. Mãi cho đến lúc tốt nghiệp đại học cô mới đồng ý làm bạn gái của anh ta. Hai người định sau khi anh lên chức chủ tịch thì cuối năm nay hai người sẽ kết hôn. Nhanh chân bước lên căn hộ của Cố Điền để gọi anh dậy đi làm.Đứng trước căn hộ của anh, Tử Đằng thấy cửa không khóa mà còn mở hé hé ra một chút. Tử Đằng ghé vào nhìn một chút thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Cố Điền đang ôm một người phụ nữ nhìn rất thân mật. Cô ta bộ dạng nũng nịu hỏi Điền.
"Cố Điền, anh hứa với em sau khi xong việc sẽ dẫn em đi du lịch mà. Sao vẫn chưa có tiến triển gì vậy"
Cố Điền cười khanh khách đáp lại
"Đừng lo, để anh giải quyết “bạn gái” của anh cái đã rồi sẽ dẫn em đi "
"Ý anh là con nhỏ giám đốc kế hoạch của anh đó hả…Con nhỏ đó có gì tốt mà anh bám nó ghê vậy. "
"Yên nào em…cô ta có được cái tài…anh lợi dụng cô ta để có tiền cho em đi chơi đấy em yêu. "
Tử Đằng bàng hoàng không tin những gì anh ta vừa nói. Thì ra từ trước tới giờ anh ta luôn cắm sừng cô. Tên tra nam khốn khiếp, được lắm, trước giờ Tử Đằng chỉ lợi dụng người khác, vậy mà bây giờ bị người khác lợi dụng. Nếu đã vậy, Cố Điền, anh đã đụng nhầm người rồi.
"Vậy thì anh cũng phải nhanh nhanh một chút, em không muốn chơi trò lén lút này hoài. "
"Anh kể cho em nghe, hôm qua anh cho người bỏ thuốc vào ly rượu của con nhỏ đó và dâng lên cho Hữu tổng. Ông ta hài lòng bảo vài ngày nữa mang hợp đồng tới kí kết."
Cố Điền tự hào khoe chiến tích của bản thân.Tử Đằng nghe xong càng ngày càng phẫn nộ. Hữu tổng không phải là lão già háo sắc gần 50 tuổi đó hay sao. Tử Đằng run lên không ngừng, hận không thể xé xác hắn ta. Mất đi lần đâu tiên, đó đúng là một điều sỉ nhục giành cho cô. Nhưng đó không là gì đối với cô cả, cô chỉ hận chính bản thân mình ngu ngốc lại đi mở lòng với một kẻ phản bội tình nghĩa như vậy. Đem cô ra làm vật trao đổi để đổi sự vinh quang cho bản thân. Được, được lắm,đây là ý các người muốn. Nói rồi, Tư Đằng lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đôi cẩu nam nữ kia rồi một mạch chạy đi.
Quay về Cố Thị, cô ném đơn xin nghỉ việc trên bàn. Mọi người trong công ty thấy Tử Đằng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi, ai nấy đều mong muốn cô ở lại và hỏi lí do. Cô chỉ nhàn nhạt trả lời muốn nghỉ một thời gian. Họ cũng không nói gì nhiều vì có hỏi chắc cô cũng không nói gì nhiều. Ở công ty, mọi người đều ngưỡng mộ cách làm việc của Tử Đằng, mang về không ít hợp đồng lớn, giờ cô mà đi thì ai sẽ lấp vào chỗ trống ấy. Dọn dẹp xong cô bắt xe trở về căn hộ của mình. Mới nghỉ việc mà hôm nay không có tâm trạng nên Tử Đằng lấy chiếc xe Lamborghini ra lái đi tới ngôi nhà chung Giang Viên.