Editor: Wave Literature
Trong rừng rậm ánh trăng, thành phố tự do Duy Đa Lợi Á.
Rừng rậm ánh trăng đã có 1/4 diện tích bị người chơi Duy Đa Lợi Á khai thác, 1/24 diện tích là mở rộng từ trung tâm mảnh đất ra bên ngoài, cho nên nhìn qua từ bên ngoài, rừng rậm ánh trăng còn giống như bình thường không có biến hóa gì lớn.
Làm quan chỉ huy, tướng quân Sử Đan cưỡi ngựa đi tới nơi hẻo lánh này, sau khi nhìn thấy bình nguyên bên ngoài rừng rậm xanh um tươi tốt lại yên tĩnh vô cùng, quan chỉ huy Sử Đan có chút nghi hoặc, đây là thành phố tự do Duy Đa Lợi Á đánh bại công tước Ước Khắc sao?
Như vậy phòng ngự cũng quá lơi lỏng, lẽ nào trong cánh rừng rậm này có phòng ngự bí mật sao?
Nói như vậy bên ngoài bình nguyên cánh rừng của Duy Đa Lợi Á là địa điểm phòng ngự vô cùng tốt, bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào địa hình phức tạp của cánh rừng, tiến hành xạ kích kẻ địch tới gần bình nguyên.
Nếu như dựng lên mười mấy pháo đài ở đây, căn bản cũng không có người nào dám đột phá vào đây, tiến vào rừng rậm, như vậy sẽ tạo thành thương vong rất lớn.
Thế nhưng đừng nói là pháo đài, ở bên ngoài rừng rậm Duy Đa Lợi Á, thậm chí ngay cả người Duy Đa Lợi Á canh gác tuần tra cũng không có.
Tướng quân Sử Đan thật sự không thể nào hiểu nổi người Duy Đa Lợi Á, lẽ nào bọn họ không cần tiến hành chiến lược phòng ngự
"Tướng quân Sử Đan, điều này rất phù hợp phong cách của người Duy Đa Lợi Á, mong ngài tin tưởng tôi, ở trong cánh rừng này tuyệt đối không có người Duy Đa Lợi Á mai phục."
Kiều Trị tóc vàng đứng bên cạnh tướng quân Sử Đan, nhớ lại trận chiến mình từng đấu với người Duy Đa Lợi Á.
Anh ta cũng giống như bây giờ, dẫn theo kỵ sĩ của bọn họ, đứng phía ngoài bình nguyên rừng rậm Duy Đa Lợi Á tính toán cho mấy người xung phong đi vào, chém chết người Duy Đa Lợi Á.
Thu hoạch được chiến công và thắng lợi cho mình, nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của anh ta, những người Duy Đa Lợi Á đó cũng không hề đặt mai phục, mà là hò hét loạn xạ từ trong rừng rậm đi ra, giống như đám học sinh đi ra ngoài chơi xuân. Không có bất kỳ kỷ luật nào, càng không cần phải nói đến chiến đội chiến đoàn gì.
Mà anh ta và đám kỵ sĩ chính là bị những người Duy Đa Lợi Á như vậy đánh bại.
Bây giờ tướng quân Sử Đan và anh ta năm đó giống nhau biết bao, Kiều Trị tóc vàng không khỏi nghĩ như vậy.
"Không sao, bất kể những người Duy Đa Lợi Á có bố trí phòng vệ ở chỗ này hay không, mục đích chúng ta tới cũng không phải tấn công bọn họ, mà là vì hỗ trợ bọn họ đối kháng quái vật thế giới ngầm, đây là một sự nghiệp cao thượng. Người ngu xuẩn hơn cũng sẽ không thật sự từ chối chúng ta viện trợ."
Tướng quân Sử Đan cũng không lo lắng như Kiều Trị tóc vàng, ông ta nhanh chóng hạ lệnh để lính tình báo trong đội tìm hiểu một chút tình báo, đồng thời thử liên hệ với đám người Duy Đa Lợi Á.
Mệnh lệnh của ông ta vừa ra, liền thấy có một người từ trong rừng rậm đi ra.
Người kia chính là người Duy Đa Lợi Á, bởi vì trên đỉnh đầu của anh ta có ký hiệu màu xanh lục, rất dễ phân biệt.
Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu như thấy nhiều người như vậy ở bên ngoài rừng rậm tụ tập, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu chạy trốn, thế nhưng người kia cũng không hề chạy trốn, mà là đi về phía đám người tụ tập.
"Mau phái sứ thần đi hỏi tình huống như thế nào đi."
Tướng quân Sử Đan nói với người bên cạnh.
Rất nhanh liền có một đôi kỵ binh từ trong đội ngũ đi ra ngoài, dẫn đầu chính là bá tước Thiêu Mại.
Bá tước Thiêu Mại cưỡi ngựa đi tới trước mặt người kia, từ trên cao nhìn xuống người Duy Đa Lợi Á, người Duy Đa Lợi Á trước mắt có vẻ vô cùng hưng phấn, anh ta cũng không vội vã nói, mà là đang đợi những kỵ binh này đặt câu hỏi.
"Người Duy Đa Lợi Á, tôi đã từng chiến đấu với chiến sĩ mạnh mẽ nhất của các người trên lãnh địa công tước Ước Khắc, có lẽ anh cũng không nhận ra tôi..."
Bá tước Thiêu Mại còn chưa dứt lời, người Duy Đa Lợi Á trước mắt đã hưng phấn, ngắt lời ông ta rồi nói:
"Tôi biết, tôi biết, ở trên chiến trường tôi đã chém đứt chân ngựa của ông, lúc đó ông dùng một đao chặt đầu tôi."
Trường hợp hết sức xấu hổ.
Ai cũng biết trước đó không lâu Bá tước Thiêu Mại mới bị người Duy Đa Lợi Á đánh bại, hiện tại gặp phải người Duy Đa Lợi Á ở hiện trường nói như vậy, quả thật giống như đang giễu cợt ông ta.
Nhưng bá tước Thiêu Mại còn có thể làm cái gì? Người Duy Đa Lợi Á trước mắt đã nói sự thật.
"Tôi tới nơi này không phải là cùng anh khua môi múa mép, tuy rằng các người đánh bại tôi một lần, nhưng tôi cũng không phải thành tâm muốn cùng các người là địch, tình huống lúc đó vô cùng phức tạp, anh hiểu ý của tôi không. "
Dường như bá tước Thiêu Mại rất muốn uyển chuyển biểu đạt một chút rằng mình cũng không phải bị người Duy Đa Lợi Á chính diện đánh bại, mà là thấy tình huống lúc đó nên cố ý lựa chọn rút lui.
Dù sao tình huống lúc đó căn bản không có người ở hiện trường thấy, ngoại trừ Kiều Trị tóc vàng.
Có điều hiện tại Kiều Trị tóc vàng không ở đây, mà với người Duy Đa Lợi Á trước mắt cái công bố ở trên chiến trường nhìn thấy Bá tước Thiêu Mại, đồng thời bị bá tước Thiêu Mại dùng một đao chém đứt đầu này, lời của anh ta căn bản không độ tin cậy, bị chém đứt đầu còn có thể sống dậy, căn bản là chuyện không thể nào.
Bá tước Thiêu Mại nhìn quanh bốn phía một cái, cũng không có người dị nghị, mà người Duy Đa Lợi Á trước mắt cũng gật đầu, lộ ra biểu tình "Thì ra là thế, ông thật lợi hại".
"Được rồi, lần này tôi đại biểu cho Thần Quốc tới chỗ này, ở trước mặt anh chính là đại quân của Thần Quốc, tôi cũng biết các anh đang chiến đấu cùng đám quái vật thế giới dưới lòng đất, chúng tôi tới đây không phải là vì chinh phục các anh, mà là vì có thể cùng nhau chống lại quái vật của thế giới ngầm."
Bá tước Thiêu Mại nói rất chính nghĩa lẫm liệt, những kỵ sĩ bên cạnh ông ta cũng ưỡn ngực lên, nhìn qua vô cùng tự hào, dù sao có thể chiến đấu với sinh vật thế giới ngầm trong truyền thuyết, đây cũng không phải là cơ hội mà kỵ sĩ nào cũng có thể gặp được.
Bọn họ có thể giống như trong sách viết, vì vinh quang của toàn bộ loài người, phấn đấu anh dũng giết địch.
Thế nhưng dường như người Duy Đa Lợi Á không để ý tới những người này là tới cứu viện.
Anh ta nghe bá tước Thiêu Mại nói xong, sửng sốt một chút, sau đó nói:
"Nói như vậy các người không phải tới để đánh nhau, không thể nào, các người đi xa như vậy không phải tới tấn công thành phố mà là đi đối phó thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, các người muốn muốn đến Vĩnh Hằng Quốc Độ tặng trang bị à. "
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, bá tước Thiêu Mại thấy hình như người Duy Đa Lợi Á trước mắt có chút thất vọng, anh ta thở dài một hơi:
"Đều đã đến cửa nhà chúng tôi, kết quả không phải đến đánh chúng tôi, có chút mê man."
Những kỵ sĩ xung quanh cũng bắt đầu mê man, nếu như không nghe nhầm, chẳng lẽ người Duy Đa Lợi Á này cảm thấy có chút đáng tiếc sao.
"Tôi nghĩ có lẽ anh có chút hiểu lầm, chúng tôi cũng không phải tới đưa trang bị cho thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, trên thực tế chúng tôi là tới đưa trang bị cho người Duy Đa Lợi Á các anh, đối phó quái vật dưới lòng đất cần rất nhiều vật tư và trang bị, tôi biết chắc chắn các anh cần."
Bá tước Thiêu Mại vừa mới nói xong, ánh mắt người Duy Đa Lợi Á trước mắt sáng rực lên một cái.