Cuộc đối thoại giữa Hạ Lạc Khắc và tên người sói quan ngoại giao được phái tới từ Vĩnh Hằng Chi Hỏa lấy thất bại kết thúc.
Tuy rằng đề nghị của người sói kia nói rất hấp dẫn, thế nhưng nhìn qua Hạ Lạc Khắc từ đầu tới cuối cũng không có bất cứ ý định đồng ý nào. Tên người sói kia sau nhiều lần xác nhận Hạ Lạc Khắc không có ý định hợp tác, đành phải ủ rũ cúi đầu rời khỏi.
Nhưng điều này không có nghĩa là thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa đã từ bỏ nỗ lực thủ đoạn giải quyết tranh chấp trong hòa bình với thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ. Mấy ngày tiếp theo, không chỉ mỗi ngày đều phái quan ngoại giao, còn mang quà cáp tặng cho Hạ Lạc Khắc, thậm chí ngay cả quan viên có liên quan của liên minh thương nhân đều đến làm dịu chuyện giữa hai thành phố ngầm.
Mà chuyện gần thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đột nhiên xuất hiện một cánh rừng rậm bí mật, lập tức được truyền ra ngoài. Bao gồm cả Liên minh thương nhân, những thành phố ngầm xung quanh chỉ cần là dựa gần vào biên cảnh của cánh rừng bí mật, phần lớn đều muốn đi qua chia một chén súp. Đương nhiên bất kể là thành phố ngầm nào đều không có cự ly gần bằng thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ. Mà trong mấy ngày nay các người chơi cũng không tham dự vào chuyện lung tung rối loạn này, bọn họ đang hết sức chuyên chú xây dựng cứ điểm rừng rậm bí mật, và công lược một cứ điểm khác được thành lập nên từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa.
Chẳng qua mọi nỗ lực công lược của bọn họ đều bị đối phương ngăn lại, có người chơi muốn dùng phương thức tự bạo công kích, tới nổ tung tường thành và cổng thành của bọn chúng, thế nhưng đều bị ma pháp bố trí xung quanh, cung tên viễn trình và nhóm ma pháp sư đánh lui, thậm chí bọn họ còn chưa tới gần đã bị đánh chết ở bên ngoài tường thành.
Dù sao cũng thành phố ngầm lớn nhất ở phương Bắc, nội tình của Vĩnh Hằng Chi Hỏa vẫn rất đủ, muốn đột phá phòng ngự của bọn họ, thật ra hiện tại đối với những người chơi có chút khó khăn, đương nhiên nếu như hành động lớn, vậy khẳng định đó là một chuyện khác, có điều Hạ Lạc Khắc cũng không tính làm như vậy. Hiện tại hành vi tới cửa gần như chịu chết này của người chơi, trên thực tế là đang tích lũy tài phú cho anh, mỗi người chơi chết đều cầu tiền an ủi, sau khi chuyện này chấm dứt, hoàn toàn có thể yêu cầu Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa bồi thường tiền an ủi và phí dụng liên quan. Hạ Lạc Khắc cũng không ngăn cản hành vi tấn công gần như chịu chết này của các game thủ.
Sau khi các người chơi thử rất nhiều lần tiến công. Đều bị lực lượng chủ lực của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa ngăn lại, việc tiến công của bọn họ cũng dần dần dừng lại, chỉ có một vài bang hội tổ chức lực lượng sẽ tiếp tục thử tấn công cứ điểm Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa.
Những người chơi khác đang không ngừng khai thác tài phú ở Rừng rậm bí mật, cũng chính là những bó củi ở rừng rậm bí mật, đối với các cư dân của thế giới ngầm, bọn họ rất sợ tài nguyên trong rừng rậm, thế nhưng đối với thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ mà nói, nó hoàn toàn không phải là vấn đề lớn, dù sao có rất nhiều người chơi vì trò chơi mà trở nên nhiệt tình học yêu thương học tập.
Việc này Hạ Lạc Khắc không quan tâm, bởi vì anh đang thử khai quật kho báu của Rừng rậm bí mật. Khiến Hạ Lạc Khắc cảm thấy kỳ quái chính là người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa không hề có phản ứng gì đối với việc cây cối trong rừng rậm không ngừng bị người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ khai thác. Mà những quan viên ngoại giao này cũng không yêu cầu thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ nhường ra tài nguyên, yêu cầu của bọn họ đều là muốn thuê đất đai ở nơi này, nhưng hoàn toàn không nói tới những chuyện liên quan đến tài nguyên gỗ, ngược lại còn cam tâm tình nguyện tặng tất cả tài nguyên cho Hạ Lạc Khắc, điều này khiến Hạ Lạc Khắc rất chắc chắn rằng bọn họ xây dựng cứ điểm ở đây không phải vì gỗ nơi này, mà là vì một cái gì đó bảo đảm cùng loại, về phần đó là vật gì, Hạ Lạc Khắc cũng không quá rõ ràng, nhưng anh tin rằng chỉ cần tiếp tục chiếm cứ nơi này, về sau nhất định có thể nhanh chóng giải mã được những bí mật khác ở nơi đây.
Trong khi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đang giằng co với NPC trong Rừng rậm bí mật.
Các người chơi ở thành phố tự do Duy Đa Lợi Á cũng trải qua mấy ngày lữ hành, đã tới lãnh địa của công tước Ước Khắc. Dưới sự hướng dẫn của Lan Tư Lạc Đặc, người chơi đi theo cũng không quá nhiều, ngoại trừ lão đại hamster dựng cổng vận chuyển ra, người chơi còn dư lại cũng chỉ gần một trăm người, hơn nữa đều ngụy trang thân phận thành người đi học và hộ vệ, cho nên khi bọn họ tiến vào lãnh địa của công tước Ước Khắc cũng không gặp quá nhiều cản trở.
Lan Tư Lạc Đặc là kỵ sĩ nên lựa chọn căn cứ điểm bí ẩn rất giỏi, anh ta tìm kiếm mảnh đất giáp ranh cung Ước Hợp, không bao lâu liền tìm được một nơi thích hợp để thành lập một cứ điểm tạm thời. Nơi đó ở trong một cái khe, tuy rằng bốn phía có hơi cao, thế nhưng chỉ có một lối đi có thể tiến vào, đối với những người chơi có thể sống lại vô hạn mà nói, nơi này là nơi vô cùng thích hợp. Dù sao chỉ cần không lập tức bị giết chết, những người chơi đều thông qua việc không ngừng sống lại để tiếp tục chiến đấu, còn đối với phương thì không thể nào làm vậy, đây cũng là một trong những lý do Lan Tư Lạc Đặc lựa chọn đặt cứ điểm ở đây. Sau khi xác định được căn cứ điểm, hamster lão đại nhanh chóng dựa theo phương pháp Lị La dạy nó, bắt đầu dựng lên ký hiệu ma pháp cổng vận chuyển, toàn bộ quá trình giằng co khoảng chừng một ngày, mà người chơi còn lại sẽ ở quanh đó để canh giữ cổng vận chuyển.
Thật ra canh giữ hay không cũng không liên quan lắm, dù sao ở đây căn bản cũng không có người nào tới.
Đối với người trên thế giới mặt đất mà nói, đồ vật như ký hiệu ma pháp trận này là vô cùng xa lạ.
Khi cổng vận chuyển được xây dựng lên, liền liên thông tới cổng vận chuyển ở thành phố tự do Duy Đa Lợi Á.
Những người chơi đó nhanh chóng đi qua cổng vận chuyển đi tới lãnh địa của công tước Ước Khắc, đồng thời bắt đầu vận dụng mọi công cụ và tài liệu có thể dùng được để thành lập cứ điểm của bọn họ. Những người chơi rất thích xây dựng tường vây, cùng mấy thứ như là phòng ốc này nọ, lòng nhiệt tình đối với xây dựng của bọn họ khiến cho Lan Tư Lạc Đặc có chút không thể hiểu nổi.
Chỉ có cu li mới có thể đi làm việc, nhưng bọn họ lại làm không biết mệt, mỗi ngày đều sẽ đi làm, thậm chí nguyện ý tự móc tiền túi mua vật liệu. Có lẽ đây là niềm yêu thích lớn nhất của bọn họ, Lan Tư Lạc Đặc nghĩ như vậy.
Lan Tư Lạc Đặc cũng không chỉ chú ý những người chơi, anh ta cũng đang chú ý vị hôn thê giả gái Cách Ni Vi Nhân của mình.
Mặc dù có chút không vui, nhưng nữ vương Lị La của Duy Đa Lợi Á đã gả Cách Ni Vi Nhân cho anh ta, tuy Lan Tư Lạc Đặc còn chưa xác định Cách Ni Vi Nhân rốt cuộc là nam hay nữ.
Nghe theo ý hắn ta thì hình như là đàn ông, nhưng trong mấy ngày lữ hành này, Lan Tư Lạc Đặc càng xem càng nghĩ Cách Ni Vi Nhân không giống đàn ông, anh ta càng cảm thấy có lẽ Cách Ni Vi Nhân vì bảo vệ mình, cho nên mới phải nói dối mình là đàn ông.
Trong những tiểu thuyết, bình thường sẽ có đoạn truyện nam chính cùng nữ chính giả nam ở bên nhau. Ngay lúc này trong đầu Lan Tư Lạc Đặc đã não bổ ra loại tiểu thuyết tình cảm 100 vạn chữ, mà kết thúc cuối cùng, là nam chính sẽ vì bảo vệ nữ chính Cách Ni Vi Nhân, cuối cùng chết ở trên sa trường. Đối với một kỵ sĩ mà nói, phương pháp chết trận như vậy vẫn còn có thể tiếp thu được.
Người chơi không biết trong đầu NPC Lan Tư Lạc Đặc này đang suy nghĩ chuyện lung tung rối loạn gì, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng xây xong cứ điểm, sau đó cầm lấy vũ khí của mình đến lâu đài của công tước Ước Khắc cướp đoạt một hồi.
Tòa thành từ xa đã có thể nhìn thấy được một chút phồn hoa và xa xỉ, chỉ riêng tạo hình kiến trúc kiểu Âu của những lâu đài này, cũng đã khiến các người chơi rất hướng tới rồi, nếu có thể chiếm lâu đài làm cứ điểm của mình thì tốt biết bao.
Đã có một ít người chơi bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để chiếm lĩnh lâu đài hơn nữa còn chiếm làm của riêng, cũng có người suy đoán lâu đài công tước xứ Ước Khắc có thể trở thành thành phố NPC thứ hai giống như Lâm Đông Thành hay không, biết đâu có thể thì sao.
Bên trong khu rừng tiểu yêu tinh xa xôi.
Trảo Căn Bảo bị những tiểu yêu tinh đó bắt giữ gần năm sáu ngày, mà trong khoảng thời gian này Trảo Căn Bảo hầu như không làm gì khác, mỗi ngày chỉ làm việc cho những tiểu yêu tinh đó, mấy chuyện như tu bổ đủ loại nhà gỗ linh tinh.
Quả thật giống như bị bọn họ coi như nô lệ mà đối xử. Mà bên Tây Hồng Thị bên cạnh anh ta cũng không khác là mấy, mặc dù là một chiến sĩ truyền kỳ bị truy nã, thế nhưng từ khi Tây Hồng Thị bị tiểu yêu tinh bắt làm tù binh, anh ta cũng không được nhận đãi ngộ đặc thù gì. Đối với tiểu yêu tinh mà nói, anh ta chỉ là một gã nhân loại bình thường, không có chỗ gì đặc biệt, ít nhất... Tây Hồng Thị cũng biểu hiện ra ngoài là như thế.
Về phần hai con Sâm Lâm Lang của Tây Hồng Thị không hề bị ngăn trở, làm bạn bên người Tây Hồng Thị, dường như tiểu yêu tinh không có địch ý gì đối với Sâm Lâm Lang, hơn nữa nhìn thấy Sâm Lâm Lang nguyện ý làm bạn bên người Tây Hồng Thị, bọn họ thậm chí còn thân mật với Tây Hồng Thị hơn không ít, thân thiện hơn so với Trảo Căn Bảo một ít.Tiểu Phi long nói, tiểu yêu tinh cũng không tiếp thu Tiểu phi long giống như tiếp thu Sâm Lâm Lang, mà là chặn tiểu Phi long ở bên ngoài thế giới cây, Trảo Căn Bảo thỉnh thoảng có thể đi thăm con tiểu Phi long kia một chút. Tối thiểu muốn xác nhận phần thưởng của mình không có biến mất, bạn nói có đúng không?
Tình huống đến ngày thứ bảy thì có thay đổi.
Giữa lúc Trảo Căn Bảo hoàn thành công việc nỗ lực một ngày, chuẩn bị trở về nhà gỗ của mình để "Ngủ" cũng chính là lúc logout, lại đột nhiên bị Tây Hồng Thị bên cạnh vỗ vỗ vai, Trảo Căn Bảo ngẩng đầu lên, nhìn Tây Hồng Thị bên cạnh, Tây Hồng Thị lại ra hiệu im lặng, sau đó quay sang phía Trảo Căn Bảo nhỏ giọng nói: "Suỵt, đừng nói, tối hôm nay tôi nghĩ chúng ta có thể chạy trốn, ngày hôm nay lực lượng canh phòng không quá mạnh."
Tuy rằng không quá rõ khi nào thì Tây Hồng Thị bắt đầu quan sát, hơn nữa còn xác định tối hôm nay lực lượng canh phòng của tiểu yêu tinh không quá mạnh, thế nhưng Trảo Căn Bảo vẫn vô cùng tin tưởng Tây Hồng Thị, anh ta gật đầu, sau đó nghe theo phân phó của Tây Hồng Thị.
Đầu tiên là cởi gông xiềng trên người bọn họ, có một thứ giống như cây mây trói tay chân bọn họ, đây là thứ tiểu yêu tinh buộc trên tay bọn họ, dường như có thể cản trở bọn họ triển khai ma lực, lúc Trảo Căn Bảo buộc thứ này lên liền cảm giác mình không thể sử dụng ma lực như bình thường.
Trảo Căn Bảo đang nghĩ có nên tìm một vài thứ sắc nhọn gì đó tới cắt đứt dây hay không, Tây Hồng Thị bên cạnh đã co tay mình lại thành trạng thái thật dài, sau đó kéo ra khỏi dây, chẳng lẽ đây là súc cốt công trong truyền thuyết sao?
Trảo Căn Bảo khiếp sợ nhìn Tây Hồng Thị làm tất cả, Tây Hồng Thị cũng không để ý biểu tình của Trảo Căn Bảo, anh ta bảo Trảo Căn Bảo đặt tay lên bàn, sau đó quay sang phía Trảo Căn Bảo gật đầu nói:
"Anh chuẩn bị xong chưa?"
Mặc dù Trảo Căn Bảo không rõ điều Tây Hồng Thị nói là cái gì, nhưng anh ta vẫn gật đầu một cái, sau đó trả lời:
"Tôi chuẩn bị xong rồi, đến đây đi!"
Sau khi Trảo Căn Bảo nói xong, Tây Hồng Thị nhanh chóng giơ nắm tay mình lên, sau đó đấm một đấm lên tay của Trảo Căn Bảo, Trảo Căn Bảo nghe được tiếng vang thanh thúy của xương cốt, sau đó tay anh ta liền mềm sụp xuống, không thể nào khống chế.
Trảo Căn Bảo cảm giác có lẽ tay của mình đã bị đánh nát, thế nhưng anh ta không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào.
Anh ta nhận ra Tây Hồng Thị muốn làm gì, sau khi hai tay của Trảo Căn Bảo bị Tây Hồng Thị đánh nát, rất nhẹ nhàng rút ra khỏi cái dây kia, đây cũng được coi là một loại súc cốt công khác.
Tây Hồng Thị nói với Trảo Căn Bảo:
"Không cần lo lắng, mấy ngày nay tôi bớt thời gian tìm được một loại nước thuốc trị liệu, nước thuốc của tiểu yêu tinh trị liệu tốt nhất."
Anh ta nói xong, liền móc một lọ nước thuốc từ trong túi ra, rót lên tay của Trảo Căn Bảo, hai bàn tay bị đánh gãy xương nhanh chóng khép lại như lúc ban đầu.
"Đi, chúng ta đi thu hồi lại vũ khí của chúng ta, còn có hộ giáp, sau đó rời khỏi đây, cẩn thận đi theo sau tôi, hôm nay nhân số canh phòng của đám tiểu yêu tinh rất ít, hình như bọn họ sang thế giới cây bên kia tiến hành nghi thức gì đó, hai ngày sẽ tiến hành một lần, đi theo tôi."Tây Hồng Thị giải thích xong, liền mang theo Trảo Căn Bảo rời khỏi phòng giam giữ bọn họ.
Căn phòng bị tiểu yêu tinh khóa lại, ở trước mặt Tây Hồng Thị căn bản không phải là cái gì to tát, Trảo Căn Bảo nhìn Tây Hồng Thị cầm lấy dây khóa cửa vận sức một chút, sau đó khóa cửa được mở ra, hai người bọn họ nghênh ngang đi ra ngoài.
Tây Hồng Thị giống như đi lại trong nhà mình, mỗi chỗ ngoặt đều vô cùng quen thuộc, đồng thời mỗi khi đi vào chỗ rẽ đều sẽ dùng thứ giống như một tấm gương đặt ở mũi chân mình, vươn ra xem có người ở ngã rẽ hay không
Hình ảnh này giống như từng được nhìn thấy ở phim điện ảnh, Trảo Căn Bảo cảm thấy nếu như ở thế giới hiện thực, nhân vật như Tây Hồng Thị tuyệt đối sẽ là cấp bậc đặc công.
Nhưng Tây Hồng Thị chỉ là một đống số liệu trong thế giới trò chơi.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng Trảo Căn Bảo phải đối mặt với thực tế như vậy, mặc dù anh ta đã có một cảm giác tôn kính đối với Tây Hồng Thị trước mặt, giống như thầy giáo từng dạy dỗ mình, như là thấy một vị đại lão nào đó, đuổi ở phía sau kêu 666, thân là một game thủ, đối với nhân vật trong trò chơi lại có cảm giác như vậy, loại chuyện này anh ta chỉ từng nhìn thấy trên tin tức, có vài game thủ có cảm giác đặc thù với NPC ở trong game, thích hoặc là chán ghét vân vân, nhưng cho tới nay không ngờ loại cảm giác này lại xuất hiện trên người chính mình.
Coi NPC trở thành người thật, có lẽ mình bị ngu rồi? Trảo Căn Bảo nghĩ như vậy.
Tây Hồng Thị không biết Trảo Căn Bảo bên cạnh đang miên man suy nghĩ cái gì, anh ta chỉ mang theo Trảo Căn Bảo xuyên trái xuyên phải ở lãnh địa của tiểu yêu tinh, vô số lần tránh thoát quân đội tuần tra của tiểu yêu tinh, sau đó lôi Trảo Căn Bảo rời khỏi phạm vi thế lực của tiểu yêu tinh.
Trảo Căn Bảo lại một lần nữa quay đầu nhìn thế giới cây một chút, anh ta biết thế giới cây và công trắc có liên lạc, không biết khi nào có thể trở lại nơi này, lần sau quay lại nơi này nhất định là để chiếm lĩnh thế giới cây. Trảo Căn Bảo nghĩ đến đây.
Trảo Căn Bảo lắc đầu, không lại đi tự hỏi chuyện thế giới cây nữa, mà là đi theo sau Tây Hồng Thị, biến mất trong rừng rậm.
Mà sau khi hai người bọn họ rời khỏi không lâu, sau lưng bọn họ, một tiểu yêu tinh đứng trên cây khô nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, sau đó quay đầu về phía đồng bọn của mình nói: " Hai tên này rời đi, hiện tại chúng ta có cần theo dõi bọn họ không?"
Đằng sau tiểu yêu tinh đó có một con tiểu yêu tinh khác, con tiểu yêu tinh kia mặc một thân áo giáp vàng, khác với những tiểu yêu tinh khác, nhìn qua thân phận vô cùng tôn quý, con tiểu yêu tinh kia gật đầu nói:
"Không cần, để cho bọn họ đi đi, nhân loại này có thể tạo thành hữu nghị với phi long, có khi anh ta có thể trợ giúp chúng ta, trước theo dõi bọn họ, nếu như bọn họ thật sự có thể giao lưu với những sinh vật viễn cổ đó, vậy sẽ rất có ích đối với việc chúng chúng ta tìm kiếm công chúa điện hạ."
Sau khi con tiểu yêu tinh kia nói xong, con tiểu yêu tinh khác bên cạnh cũng gật đầu, dựa theo mệnh lệnh của tiểu yêu tinh đuổi theo Tây Hồng Thị và Trảo Căn Bảo rời đi.
Đương nhiên Trảo Căn Bảo không biết những chuyện này, thế nhưng Tây Hồng Thị giống như biết có người đi theo sau mình. Sau khi rời khỏi lãnh địa tiểu yêu tinh, hắn cũng không lơi lỏng chút nào, tiếp tục mang theo Trảo Căn Bảo di chuyển xung quanh, không ngừng thay đổi phương hướng của mình, thông qua đủ dạng kỹ xảo phán đoán vị trí của bọn họ.
Sau khi khẩn trương chạy trốn hơn một giờ, Tây Hồng Thị rốt cục cũng mang theo Trảo Căn Bảo dừng lại trước một căn nhà gỗ.
Căn nhà gỗ kia được xây trên một thân cây rất lớn, bị lá cây dày đặc che phủ, nếu như không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được.
Bề ngoài nhìn qua có chút cũ kỹ, trên vách tường đều bò đầy rêu xanh biếc.
Khi Trảo Căn Bảo đi vào nhà gỗ, liền phát hiện đồ dùng bày biện trong nhà gỗ còn rất mới, không cổ xưa giống như vẻ ngoài nhìn thấy.
Tây Hồng Thị dựa vào cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó nói với Trảo Căn Bảo:
"Không biết những tiểu yêu tinh đó có theo kịp hay không, chúng ta chỉ có thể ở ở đây nghỉ ngơi khoảng một giờ, không cần lo lắng tiểu Phi long của anh, vài ngày sau tiểu Phi long của anh sẽ đi theo, căn cứ vào mùi của anh. Dĩ nhiên không phải hiện tại, bằng không những tiểu yêu tinh đó sẽ theo dõi tiểu phi long của anh tới đây tìm anh, tôi đã thả một chút mùi lên người anh để che giấu rồi, chờ sau khi chúng ta ra khỏi rừng, tôi sẽ lấy vật kia xuống. Yên tâm đi, phạm vi khứu giác của nó rất rộng."
Trảo Căn Bảo tin tưởng không chút nghi ngờ lời Tây Hồng Thị, anh ta thật không ngờ Tây Hồng Thị cũng có hiểu biết về phi long như vậy, hơn nữa còn biết nhiều điều như thế, xem ra còn rất nhiều thứ mình có thể học từ anh ta.
Trong lúc anh ta đang cảm khái, Tây Hồng Thị cũng ngồi xuống, sau đó nhíu mày lại, quay sang phía Trảo Căn Bảo nói:
"Dường như những tiểu yêu tinh này đang chuẩn bị gì đó, không biết bọn họ đang kế hoạch cái gì, nhưng tôi có dự cảm vô cùng không tốt."
Ngay lúc Tây Hồng Thị nói xong, trước mắt Trảo Căn Bảo sáng ngời.
Tới rồi, nhất định là nhiệm vụ kế tiếp nhiệm vụ kỳ ngộ.