Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
Y Phù Lâm chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Bị một đám yêu tinh, địa tinh còn có kobold vây quanh bày mưu tính kế.
"Căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm tán gái của tôi, chỉ cần lão Hạ không phải chơi qua đường, bằng vào bề ngoài và dáng người như vậy của Y Phù Lâm, mặc quần áo gì đều sẽ thắng!"
"Phế vật, cút ngay, mặc quần áo gì cũng được, sau này thông báo cho cậu một cái nhiệm vụ nhé!"
"Trọng điểm không phải quần áo, mà là cách nói chuyện? Tuy rằng bề ngoài cũng tốt, thế nhưng với vẻ mặt này của Y Phù Lâm, nói thật mặc quần áo gì cũng chỉ là phụ trợ mà thôi, chỉ cần rửa mặt đi một chút, tôi cảm thấy đêm mai lão Hạ có thể thoát kiếp FA."
"Lão Hạ đã ở bên Học Phách, tại sao lại gọi là thoát kiếp FA?"
Nhìn đám người trước mặt lải nhải nói chuyện, trên cơ bản tất cả đều là địa tinh, kobold và yêu tinh tự high, Y Phù Lâm có chút hỗn loạn.
Có điều cũng vẫn có người nghiêm túc trợ giúp Y Phù Lâm, hoặc là nói làm nhiệm vụ hiếm gặp.
Trong đó có hai yêu tinh không biết từ đâu tìm được thước dây, đo các loại kích cỡ lớn nhỏ của Y Phù Lâm, bởi vì chênh lệch chiều cao, hai người bọn họ thường phải đứng lên bàn hoặc ghế mới có thể đo được kích cỡ dáng người Y Phù Lâm.
Mà căn cứ vào nội dung những người khác nói chuyện phiếm, hai yêu tinh này là hai đầu may vá, trong trò chơi may vá, ngoài trò chơi cũng may vá, nghe nói còn là một nhà thiết kế nhãn hiệu thời trang riêng.
Mặc dù Y Phù Lâm nghe không hiểu trong trò chơi và ngoài trò chơi là ý gì, nhưng nhìn tay nghề thành tạo của hai người bọn họ, không hiểu sao vẫn khiến Y Phù Lâm cảm thấy rất tin tưởng.
Hơn nữa không chỉ là kỹ năng may vá, trước khi bọn họ làm trang phục, thậm chí còn tiến hành giao lưu hỏi han Y Phù Lâm một lượt.
"Bình thường thích màu sắc nào nhất?"
"Ách... Không có."
"Có màu sắc nào không thích không?"
"Màu vàng, tôi không thích màu vàng."
"Phong cách thì sao? Cô biết lão Hạ thích phong cách gì không?"
"Cái kia, lão Hạ là..."
"Chính là lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc."
"Không rõ lắm, nhưng Hạ Lạc Khắc đại nhân vẫn luôn ăn mặc rất lịch sự, còn có, hẳn là mấy người nên gọi là đại nhân, mà không phải lão Hạ."
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi."
"Vậy xem ra có thể lão Hạ sẽ thích kiểu thục nữ?"
"Ừm, có khả năng, hay là cho thêm chút phong cách tiểu tỷ tỷ nhà bên thì sao? Dù sao lão Hạ nhìn qua còn trẻ tuổi hơn Y Phù Lâm nha"
"Tuổi còn trẻ sao?"
Y Phù Lâm nhìn hai người không chút kiêng kỵ ở trước mặt mình bàn luận vấn đề tuổi tác, chủ yếu nhất là, họ lại cho rằng một mị ma vừa mới tốt nghiệp còn nhiều tuổi hơn một thành chủ thượng vị ác ma của một thành phố ngầm?
Nhưng bọn họ cũng không cho Y Phù Lâm cơ hội giải thích quan điểm lệch lạc, sau khi bọn họ đo kích cỡ xong, rất nhanh liền đi qua cửa truyền tống rời khỏi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, đến Lâm Đông Thành làm quần áo. Thấy thế nào thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ cũng không giống như nơi có thể có máy móc dùng ma năng để làm quần áo.
Ngoại trừ trang phục, hiển nhiên các người chơi còn có rất nhiều kiến nghị về việc hẹn hò của Y Phù Lâm và Hạ Lạc Khắc.
Ví dụ như:
"Lễ tiết hẹn hò cũng phải biết, thân là phái nữ, tôi sẽ nói cho cô về vài chuyện cần phải chú ý."
"Hẹn hò nhất định phải đến trễ sao? Không không không, đã sớm không lưu hành nữa rồi! Hiện tại con gái nhất định phải thông minh lên, học biểu hiện ra một mặt tốt của mình, đàn ông thích nhất con gái kiểu gì? Thích nhất mang ra ngoài để khoe khoang nha! Cho nên cô sẽ mặc thật xinh đẹp, sau đó tỉ mỉ trang điểm một chút, đến trên đường cái đứng khiến cho một đám người vây xem, đợi khi lão Hạ đúng giờ đến, dùng góc độ đẹp nhất nhắm ngay vào chỗ anh ta xuất hiện, sau đó lão Hạ là có thể nghe thấy những lời nói nhỏ của người qua đường bên cạnh..."
"Oa! Thật xinh đẹp nha, tiểu tỷ tỷ này chờ ai vậy?"
"Chờ bạn trai sao? Ông trời ơi, tôi quá hâm mộ!"
"Thật đáng ghét! Vì sao tôi không có bạn gái như vậy chứ!"
"Tôi cũng muốn có bạn gái như vậy! Cái gì tôi cũng nguyện ý trả giả!"
"Không sai! Chính là loại đối thoại như vậy, sau đó ở sâu trong nội tâm lão Hạ sẽ cảm thấy tự hào và kiêu ngạo, vào giờ phút đó, trên cơ bản anh ta đã là tù binh của cô rồi!"
"Mẹ kiếp! Hóa ra là kiểu này sao! Hóa ra Á Sắt ca ca vẫn không cầu hôn tôi là vì nguyên nhân này sao!"
"Hả? Ngõa Tư tỷ? Có phải tỷ đã nhảy qua bước tỏ tình rồi không?"
Đám người chơi kia cợt nhả nói, ngược lại khiến Y Phù Lâm nghe đến rối loạn.
Có điều cũng không có thời gian để cho cô tiêu hóa, bởi vì ngày mai sẽ là ngày cô và Hạ Lạc Khắc đại nhân hẹn nhau.
Áo khoác len màu đen, phối hợp với áo sơ mi sọc trắng xanh, quần tây ống đứng gọn gàng, còn có giày da màu đen bóng loáng.
Hạ Lạc Khắc đã sớm ăn mặc đẹp trai thân sĩ, cũng không phải bởi vì coi đây là hẹn hò với Y Phù Lâm cho nên mới chú ý đến bề ngoài, mà là bởi vì cùng con gái đi ra ngoài, ăn mặc ngăn nắp sạch sẽ một chút, là nguyên tắc tối thiểu nhất.
"Chậc, Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài ăn mặc đẹp trai như vậy, các người chơi bên ngoài nhìn thấy sẽ truyền ra những lời đồn kỳ quái trên diễn đàn đấy."
Ngay khi Hạ Lạc Khắc bước ra cửa, Bố Lỗ liền ở trong đầu Hạ Lạc Khắc nói.
"Bọn họ đã truyền ra lời đồn kỳ quái rồi, tôi cũng nhìn thấy trên diễn đàn."
Hạ Lạc Khắc mở cửa, nhìn các người chơi vây quanh bên ngoài, hiển nhiên bọn họ vẫn luôn chờ ở đây.
Dựa theo các bài post của người chơi trên diễn đàn, Hạ Lạc Khắc cũng không khó suy đoán ra nguyên nhân những người này xuất hiện ở đây, là vì theo dõi hướng đi của mình, sau đó thông báo cho Y Phù Lâm ở bên kia.
Hạ Lạc Khắc có chút khó hiểu, chỉ là khách trọ xuất phát từ cảm kích, sau đó mời chủ cho thuê xem một vở kịch mà thôi, tại sao lại phải kích động như vậy?
Hạ Lạc Khắc phóng uy áp ra, khiến toàn bộ đám người chơi dự định đi theo đứng tại chỗ, sau đó anh đi qua cửa truyền tống tới Lâm Đông Thành.
Rạp hát cách đại sảnh cửa truyền tống không xa, sau khi ra khỏi đại sảnh cửa truyền tống, anh thuận lợi tìm được một chiếc xe ngựa địa ngục, sau đó trải qua quãng đường mười phút liền đến nơi.
Cửa rạp hát đã tụ tập rất nhiều người đến xem trò vui, còn có một vài người ở hiện trường mua vé, thấy vở kịch này được rất nhiều người chờ mong, dù sao cũng nói về chuyện xưa của đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ.
Đối với cư dân thế giới dưới lòng đất mà nói, nó tồn tại giống như anh hùng.
Hạ Lạc Khắc đi tới cửa rạp hát, sau đó liếc mắt liền nhìn thấy Y Phù Lâm bị đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không khó hiểu, dù sao cũng đặc biệt như vậy.
Khác với hình tượng bảo thủ ngày trước, lúc này Y Phù Lâm mặc một chiếc váy ngắn chưa tới đầu gối, mà nửa người trên chính là một chiếc áo cúp ngực hoàn toàn lộ vai và một phần nhỏ sau lưng màu xanh nhạt.
Vải trên áo không nhiều lắm, mặc dù nhìn chất liệu thì không tồi, thế nhưng không có bất cứ hoa văn gì, chỉ có từng tầng nếp uốn giống nhau.
Kết hợp với đôi giày cao gót dưới chân Y Phù Lâm, trang phục như vậy đương nhiên khiến cho những cư dân của thế giới dưới đất vây xem và nhỏ giọng bàn tán:
"Mị ma này làm sao vậy, sao lại mặc thành như vậy?"
"Mặc dù nhìn dáng vẻ này cũng không tính là không đứng đắn, thế nhưng ăn mặc thật kỳ quái."
"Thật xấu nha..."
"Dáng vóc cô gái này không tệ, nhưng tại sao lại mặc đồ xấu thế, đã từ bỏ chính mình sao?"
"Là đang chờ ai sao? Chờ bạn trai? Nếu như tôi là bạn trai cô ta, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện."
"Quá xấu hổ, chuyện này không xử phạt công khai sao?"
"Người tuổi trẻ bây giờ... Chậc chậc..."
Mặt của Y Phù Lâm đã không phải là đỏ, mà là tái đi rồi.
Có điều Hạ Lạc Khắc cũng không giả vờ không biết Y Phù Lâm, mà là trực tiếp đi tới, khi Hạ Lạc Khắc xuất hiện, mọi người bên cạnh rất thức thời lùi về phía sau một chút, về phần những người trước đó còn đang nhỏ giọng nói chuyện cũng lập tức ngậm miệng lại, không ít sinh vật phái nữ nhìn thấy thượng vị ác ma là Hạ Lạc Khắc, lập tức lộ ra vẻ mặt ghen tị, cũng không phải bởi vì vẻ ngoài của Hạ Lạc Khắc đẹp trai, mà là bởi vì anh là Hạ Lạc Khắc.
Thành chủ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đó! Ai không biết chứ?
"Hạ Lạc Khắc đại nhân..."
Y Phù Lâm cúi đầu, không cần nghĩ cũng biết nếu có một cái lỗ, cô ta sẽ chui vào luôn.
"Quần áo có chút lớn mật và kỳ quái, thế nhưng cũng không khó nhìn, Y Phù Lâm."
Hạ Lạc Khắc mang theo mỉm cười, đưa tay về phía Y Phù Lâm, từng luồng ma pháp vờn quanh người Y Phù Lâm.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân?"
Y Phù Lâm kỳ quái nhìn tia sáng ma pháp bao phủ lấy mình, sau đó những người vừa rồi nhìn chằm chằm không ngừng bàn tán cô, lập tức đều có ánh mắt trống rỗng, sau đó nên làm gì thì đi làm cái đó.
"Làm một chút ngụy trang mà thôi, cô bây giờ trở nên bình thường hơn một chút."
Mặc dù không rõ ma pháp ngụy trang mà Hạ Lạc Khắc làm tới trình độ nào, nhưng sau khi ánh mắt của những người xung quanh đều rời khỏi người mình, trong lòng Y Phù Lâm dễ chịu không ít.
Hai người cùng nhau vừa nói vừa cười đi vào rạp kịch.
Chỉ có đám người chơi canh chừng ở phía xa, người nào cũng cau mày lại:
"Rốt cuộc tình huống là gì, cái trò chơi này không ấn theo kịch bản nha?"
"Thiết kế của tôi tuyệt đối sẽ không có vấn đề! Có vấn đề chính là kế hoạch của trò chơi này! Kế hoạch chó chết!"
"Tóm lại mắng một câu kế hoạch chó chết là xong!"
Bọn họ đều gào lên.