Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
Một đội dã thú trang bị võ trang đầy đủ, mặc áo giáo màu đen hệ NTSC, mấy con dã thú phía trước còn khiêng mấy tấm khiên và lá chắn thật lớn. Ở sau lưng bọn họ, các từ được viết thống nhất.
Dã thú nghiêm chỉnh huấn luyện, trang bị trên tay cũng vô cùng tinh xảo, cái khiên, lá chắn mở đường, mu bàn tay cầm cung nỏ, để đeo trường kiếm nên động tác mỗi người đều cực kì nhẹ nhàng, chỉ khi áo giáp va chạm với nhau mới phát ra một chút âm thanh nhẹ nhàng.
Họ nhanh chóng đến trước một khu chung cư, người cầm đầu quay lại ra hiệu cho những người khác bằng mắt, đại khái dụng ý chính là: "Mục tiêu bên trong là nhân vật cực kì nguy hiểm, đã từng có nhiều năm kinh nghiệm trong công việc tình báo, ra tay hung ác, chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, mọi người nhất định phải đặc biệt cẩn thận, không được để cho anh ta đào tẩu."
Những người khác dùng ánh mắt đáp lại:
"Rõ thưa đội trưởng."
"Đội trưởng yên tâm đi."
"Chúng ta cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh mà!"
"Đội trưởng, vợ ngài chạy theo mọi người!"
Nhận được mọi người phản hồi, đôi mắt người cầm đầu sắc bén, anh ta chỉ vào cánh cửa, làm tư thế chuẩn bị, sau đó một dã thú bước lên, dùng tay gõ gõ cửa, dùng giọng điệu vô cùng hiền lành nói
"Xin chào, tôi đến để sao chép bảng ma thuật, có ai ở nhà không?"
Tuy nhiên lại không có ai trả lời, hỏi lại nhiều lần, vẫn không có câu trả lời.
Người cầm đầu vươn ra hai ngón tay, gật đầu, và chẳng mấy chốc người đàn ông lại gõ cửa lần nữa, tiếp tục nói: "Xin chào, địa long anh muốn đã đến, xin mở cửa lấy."
Thế nhưng vẫn không có chút phản ứng nào.
Đội trưởng dẫn đầu nháy mắt ra hiệu: "Chuẩn bị hack khóa!"
Người vẫn luôn gọi cửa lúc nãy gật đầu, sau đó lấy ra một dây thép nhỏ, cắm vào ổ khóa, không bao lâu, cửa phòng lạch cạch một tiếng mở ra.
Bọn họ không nói hai lời, trực tiếp vọt vào, có người hô to, còn có người nhắm mắt lại phóng cung tên vào phía trong.
Sau khi chờ đợi vài giây hết thảy bình tĩnh trở lại, bọn họ mới nhìn đến bên trong gian phòng yên lặng, có một địa tinh ngã trên mặt đất, hai mắt trừng lớn, đó là Bang Đức, một cựu sĩ quan cơ quan tình báo, trên mặt anh ta mang theo biểu hiện hoảng sợ, trên gáy cắm một cái cung tên.
"Tôi bắn chết người rồi sao?"
Một trong những thành viên của đội bảo vệ đặc chủng lo lắng hỏi.
"Không, anh ta không phải bị cậu bắn chết."
Đội trưởng đi tới, thăm dò hơi thở Bang Đức, sau đó phát hiện trên cổ anh ta có vết siết, hơn nữa bên cạnh đặt một sợi dây thừng, cùng với một mảnh giấy đặt trong lòng bàn tay, trên giấy viết.
———
"Ầm!"
Ni Cổ Lạp Tư đánh một quyền thật mạnh xuống bàn.
"Cái gì? Bang Đức tự sát? Lính canh gác đến tận cửa, kết quả tự sát?"
"Đúng, thành chủ đại nhân, đây là toàn bộ báo cáo."
Nhuyễn Nê Quái rất nhanh đưa tới một phần báo cáo, Ni Cổ Lạp Tư cầm lấy đơn giản nhìn một chút, sau đó hỏi: "Hạ Lạc Khắc đại nhân đang ở nơi nào?!"
...
Hai mươi phút sau.
"Thoạt nhìn là sợ tội tự sát ạ."
Hạ Lạc Khắc ngồi ở trong phòng làm việc của Ni Cổ Lạp Tư, nhìn báo cáo nói rằng.
"Ừ, xem tình huống trước mắt là như thế này không sai."
Vẻ mặt Ni Cổ Lạp Tư ngưng trọng, nói.
"Tôi đã báo cáo chuyện này lên cấp trên."
Hạ Lạc Khắc gật gật đầu, ba con hamster điều tra phát hiện Bang Đức cùng người bí ẩn bí mật gặp nhau, phát hiện ra cuộc điều tra trước về thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, cùng lắm cũng chỉ là châm ngòi gây xích mích liên minh thương nhân cùng thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, mà mục tiêu cuối cùng là Hạ Lạc Khắc đạt được di sản Cơ Lãng.
Thậm chí đằng sau họ còn có các thế lực tà ác bí mật đang đến gần Hạ Lạc Khắc.
Còn cách xử lí của Hạ Lạc Khắc? Ngay lập tức báo cảnh sát.
Nói chính xác, đó là thông báo cho Lâm Đông Thành, dù sao chuyện này xảy ra trên người Bang Đức, Bang Đức là tình báo viên của Lâm Đông Thành, để Lâm Đông Thành xử lí sẽ tiện hơn, chỉ là không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ làm tới trình độ như này.
Hạ Lạc Khắc cùng Ni Cổ Lạp Tư gặp mặt, kết thúc trong một mảng mây đen, chủ yếu lo lắng chính là Ni Cổ Lạp Tư, dù sao người sau lưng đến cùng có mục đích gì, có thể ảnh hưởng đến ông ta vừa mới lên làm thành chủ Lâm Đông Thành hay không, hết thảy đều vẫn là ẩn số.
Hạ Lạc Khắc rời khỏi phòng khách của thành chủ Lâm Đông Thành, vừa mới đi ra, thanh âm của Bố Lỗ truyền tới: "Hạ Lạc Khắc đại nhân, xem ra lần này không đơn giản ạ, từ khẩu cung cùng trí nhớ của anh ta mà nói, đối phương đã sắp xếp một âm mưa đang chờ chúng ta, hiện tại Bang Đức bị diệt khẩu, đó là một bất lợi lớn!"
"Liên quan đến âm mưu anh nói, tôi nghĩ tôi có thể biết một chút."
Hạ Lạc Khắc đi tới cửa một quầy báo thì ngừng lại, sau đó nhìn vào một tờ báo bày ra ở bên ngoài, tờ báo cố ý lấy quảng cáo cùng vài ưu đãi để che tất cả nội dung chủ yếu, chỉ lộ những tin tức không quan trọng ra bên ngoài, hiển nhiên là để tránh những người như Hạ Lạp Khắc đứng bên ngoài chỉ khiến người ta bất mãn.
Đây không phải là vấn đề, vấn đề là nội dung của tờ báo đã viết.
"Người thừa kế Vĩnh Hằng Chi Hỏa thứ hai? An Đức Lỗ là người thừa kế thứ ba? Tại sao người thừa kế thứ hai lại đến thăm Lâm Đông Thành đây? Không phải vừa mới đưa An Đức Lỗ vào ngục giam sao?"
Bố Lỗ lập tức đưa ra nghi vấn của mình, mà Hạ Lạc Khắc chỉ nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ ràng, thế nhưng hiển nhiên, người thừa kế thứ hai đến đây, không đơn thuần là đến thăm quan Lâm Đông Thành đơn giản như vậy.
———
Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á.
"Sự tình chính là như vậy, thật sự quá khủng khiếp!"
Lão đại đứng trước mặt Lị La, tỉ mỉ tự thuật cảnh tượng được phát hiện cách đây không lâu, lão nhị bên cạnh cũng nghĩ mà sợ, nói.
"Không sai, bọn họ lấy đồ ăn ngon mê hoặc Phì Trạch, nếu không phải chúng ta chạy nhanh, tất cả chúng ta đều có thể bị địa tinh đó giết chết đột ngột rồi!"
"Wow... Tôi còn có thể ăn nữa..."
Dưới chân hai con hamster, Phì Trạch nằm trên đất, đang lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, mơ hồ không rõ nói.
"Cậu ta làm sao vậy?"
Ngồi ở trên ghế, Lị La nghe báo cáo của anh em hamster, cau mày, nhìn Phì Trạch hỏi.
"Trước đây không lâu nó mới bị Hạ Lạp Khắc đại nhân kiểm tra kí ức, sau đó Hạ Lạc Khắc đại nhân dựa theo yêu cầu của nó đưa vào một ít kí ức, hiện tại giống như không kiềm chế được."
"Hẳn là ký ức rất hạnh phúc đi."
Lão đại và lão nhị phân biệt nói.
"Hạ Lạc Khắc nói thế nào? Biết chủ mưu sau lưng không? Sắp vào giai đoạn quan trọng tấn công Thiên Quốc rồi, nếu như xảy ra điều gì không may, tôi sẽ ngay lập tức thu hồi món nợ, điều này các người có nhấn mạnh với Hạ Lạc Khắc không?"
Lị La dường như không lo lắng về tình trạng của Phì Trạch.
"Vâng!, chủ nhân, chúng tôi đã chuyển đạt toàn bộ, Hạ Lạc Khắc đại nhân trấn an chủ nhân, còn nói Hạ Lạp Khắc ca ca đã lúc nào lừa gạt các người chưa? Những lời như vậy đó."
Lão đại rất nhanh trả lời.
"A, tôi biết rồi."
Lị La khoát tay áo một cái, sau đó ra hiệu cho ba con hamster có thể đi ra ngoài.
"Để đám kia gia tăng làm việc lẫn huấn luyện, nếu như ngay cả chỉ quái vật cũng không giải quyết được, vậy không có biện pháp chiến đấu Thiên Quốc rồi."
"Vâng!"
Lão đại và lão nhị nhanh chóng trả lời.
Sau đó, hai người bọn họ kéo Phì Trạch nằm trên mặt đất ra ngoài.
Sau khi xác nhận rằng cả ba chú chuột hamster đã ra ngoài, Lị La mặt không cảm xúc lấy ra một quả cầu pha lê, sau đó trong lớp pha lê bắt đầu xuất hiện hình ảnh Hạ Lạp Khắc, Hạ Lạc Khắc đang ở trong đại sảnh lĩnh chủ chơi một trò chơi có tên lài đạo cụ ma thuật của máy tính, nhìn qua trong phòng chỉ có mình anh, con vật kia vẫn luôn ở trong đại sảnh, không biết con Hắc Long nhỏ kia là đực hay cái, nhưng hang ổ của con Hắc Long nhỏ đó vẫn ở bên trong góc phòng.
Vừa lúc đó, cửa phòng của Lĩnh chủ bị mở ra, một người ăn mặc bảo thủ như mị ma đi vào, đó là mị ma Y Phù Lâm.
Trong phòng Lị La phát ra một tiếng "cắt" nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Lị La chạm tay vào quả cầu pha lê, chẳng mấy chốc có giọng nói phát ra.
"Chuyện kia, Hạ Lạc Khắc đại nhân?"
Mị ma Y Phù Lâm đứng bên trái máy tính, cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu.
Hạ Lạc Khắc đặt tai nghe trên đỉnh đầu xuống, sau đó mê mang nhìn về phía Y Phù Lâm
"Có chuyện gì không?"
"Cái kia, Hạ Lạc Khắc đại nhân, thành phố ngầm gần đây thật giống như không quá bận rộn..."
Sau khi Y Phù Lâm nói xong, Hạ Lạc Khắc sửng sốt một chút, kiểm tra, xây nhà xưởng, liên lạc với Lâm Đông Thành để gặp gỡ, xem diễn đàn, cập nhật, làm đồng thời nhiều chuyện như vậy, ngay cả thời gian để chơi game lẫn học hỏi kinh nghiệm vận hành game đều giảm bớt vài giờ, này còn gọi là chưa đủ bận sao?
Y Phù Lâm tựa hồ cũng lập tức ý thức được mình giốngnhư nói không quá chuẩn xác, nên nhanh chóng nói: "Không phải, ý của tôi là, tôi không bận lắm, nhưng nhìn đến Hạ Lạp Khắc đại nhân bận rộn, tôi nhưng không có biện pháp gì đến giúp đỡ Hạ Lạc Khắc đại nhân, vì lẽ đó tôi nghĩ..."
Y Phù Lâm lấy ra hai tấm vé, sau đó căng thẳng nhìn Hạ Lạc Khắc.
"Gần đây ở Lâm Đông Thành có một bộ phim hay, vì lẽ đó tôi nghĩ có thể mời Hạ Lạc Khắc đại nhân cùng xem hay không."
"Ý của cô là nói, bởi vì đau lòng tôi bận rộn, vì thế nên hi vọng mời tôi đi xem phim? Là ý này sao?"
Hạ Lạc Khắc lặp lại lời nói.
"Cái gì? Mị ma này cản trở kế hoạch vĩ đại của ngài phải không? Không thể tha thứ a! Hiện tại liền sa thải cô ta đi! Cô ta đến chính là để gây chuyện đó!"
Thanh âm Bố Lỗ lập tức vang lên bên tai Hạ Lạc Khắc, thế nhưng Hạ Lạc Khắc cũng không để ý tới.
"Ừm, đúng, không thể như vậy được..."
Y Phù Lâm lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.
"Trên thực tế, gần đây tôi có nhiều chuyện, khả năng không..."
Hạ Lạc Khắc liếc mắt nhìn chiếc vé trên tay Y Phù Lâm, vé xem phim, sau khi sửng sốt hai giây đồng hồ, mỉm cười nói.
"Tuy rằng rất bận, thế nhưng tôi cảm thấy vẫn không thể để Y Phù Lâm tiểu thư thất vọng, có thể cùng Y Phù Lâm tiểu thư đi xem phim, là vinh hạnh của tôi."
(Một trăm năm "Thời đại xinh đẹp" một quyển miêu tả mỹ thuật học viện sinh hoạt nghề nghiệp văn 75 chữ, mọi người có thể xem nha)