Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
Đại quân quái nhân vung vẩy đủ thứ vũ khí, cao giọng hò hét ngôn từ thô bỉ, đi qua pháo đài ra khỏi thông đạo.
Lệ Chi là một quái nhân dũng mãnh, từ nhỏ hắn đã ăn loại đất cứng nhất, uống loại nước bẩn nhất, những thứ như melamine, Sudan đỏ, chất dẻo, chất tạo nạc, chất kích thích to ra, dầu thải đều là thức ăn vặt.
Bởi vì ăn ngon từ nhỏ, thân thể hắn cực kỳ cường tráng, nhất là tay phải của hắn, độc thân quanh năm nên hắn có đủ thời gian để có thể chuyên tâm luyện tập kỹ thuật chiến đấu. Tay phải cầm vũ khí hạng nặng, mức độ khỏe mạnh gấp đôi tay trái, dáng vẻ của hắn khiến nhóm quái nhân xung quanh vô cùng hâm mộ.
Ánh mắt Lệ Chi vẫn kiên định, hắn đã quen với những ánh mắt hâm mộ đố kị như vậy rồi, hắn vốn có thể dựa vào giá trị nhan sắc kiếm sống, nhưng hắn lại cứ dựa vào thực lực của mình.
Làm đội trưởng chiến đấu của quái nhân, Lệ Chi nhận lệnh dẫn theo một tiểu đội 500 quái nhân chiến đấu, hiên ngang ra trận, muốn đánh tan hai cứ điểm được thành lập gần pháo đài quái nhân.
Lệ Chi vô cùng tin tưởng về điều này, hơn nữa đã thực hiện một kế hoạch chi tiết trước khi chiến đấu. Ăn sạch bọn chúng.
Về phần tại sao bộ lạc quái nhân không toàn lực ra trận, đó là vì hai cứ điểm này, ngay từ đầu nhóm quái nhân đã không để vào mắt, bọn chúng cũng không có mục tiêu chiến lược rõ ràng, chỉ là chiếm cứ địa bàn mà thôi, sau đó không ngừng mở rộng, kết hợp thêm nhiều chủng tộc sinh vật của thế giới ngầm vào sách dạy nấu ăn của bọn chúng! Chỉ thế thôi.
Lệ Chi dẫn theo đại quân 500 quái nhân của mình xuất phát, lái về phía một trong hai cứ điểm.
Những con thú hoang loanh quanh trên đường gặp phải, không có con nào không né tránh quái nhân, chỉ cần ngửi được mùi hôi thối trên người quái nhân, những con thú hoang này cũng đã sợ hãi và nhao nhao chạy trốn rồi.
Về phần những con thú hoang này bắt đầu xuất hiện ở đây từ khi nào thì Lệ Chi cũng không rõ lắm, mà cũng chẳng có hứng thú. Nhưng lúc Lệ Chi nhìn thấy vài con yêu tinh rải rác ở xa, đang cẩn thận tấn công một con sói khổng lồ, Lệ Chi đã nở nụ cười.
Làm gì vậy? Đùa giỡn cái gì chứ? Con hàng này cứ như vậy đi đến lãnh địa của quái nhân xây dựng cứ điểm sao? Bọn chúng định đến giao thịt à?
Không, cái lũ đầu xanh này không có thịt. Lệ Chi cười cười, hiện tại vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng trước đây 100 người đầu hàng, làm thế nào lại biến mất trước mặt mình mà không thấy hóa thành ma lực.
"Giết sạch bọn chúng!"
Lệ Chi ra lệnh với nhóm quái nhân.
Mà những người chơi yêu tinh đang chiến đấu với sói khổng lồ rất nhanh liền chú ý thấy nhóm quái nhân đang xông lên. Bọn họ vừa co cẳng chạy, vừa quay đầu, nhưng trên mặt không có chút kích động nào, ngược lại là vẻ mặt trêu đùa vui cười, lúc Lệ Chi đến gần nghe được bọn họ đang nói:
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Quái vật tấn công thành rồi!"
"Con mẹ nó! Chạy nhanh như vậy làm gì chứ!"
"Chỉ cần tôi chạy nhanh hơn ông, tôi sẽ không phải chết!"
"Con mẹ nó! Ha ha ha ha! Lúc này chẳng lẽ không phải nên đồng cam cộng khổ, đồng sinh cộng tử à?!"
…
Đầu Lệ Chi nóng lên, bọn người kia, dám sỉ nhục ta sao?
- - -
Đại quân 500 quái nhân tấn công thành, bây giờ không có tường thành cao bảo vệ những người chơi, nhưng số lượng người chơi nhiều hơn gấp đôi, tuy phần lớn là yêu tinh không có sức chiến đấu, nhưng làm vật hi sinh quấy rối cuộc tấn công của quái nhân cũng không có bất cứ vấn đề gì lớn.
Lệ Chi vô cùng vui vẻ giết chết đám người, những thứ sinh vật dưới lòng đất nhỏ yếu này, đa số đều là yêu tinh với áo giáp bảo vệ vô cùng mỏng manh, cho dù có mấy Địa Tinh trang bị hoàn mỹ, thì khi đối mặt với lực lượng quái nhân hùng mạnh, cũng không chống đỡ được bao lâu.
Nhưng rất nhanh đội quân quái nhân của Lệ Chi gặp phải phiền toái.
Một luồng Thánh Quang chiếu vào đám đông, một yêu tinh không mặc gì đi trước làm gương, trong tay cầm một búa sắt khổng lồ, bao quanh bởi ánh sáng chói lóa trên cơ thể.
Đó là Thánh Quang!
Tại sao yêu tinh lại có được Thánh Quang?!
Ngay trước mặt Lệ Chi, một quái nhân bị Hiệp sĩ yêu tinh kia nện một búa vào đầu, nổ mạnh hiện ra một đống Mosaic lớn màu đỏ, tên yêu tinh kia còn lớn tiếng quát: "Vì chúng tôi tin tưởng! Khoa học kỹ thuật là sức mạnh chiến đấu đầu tiên!"
May mà cái Hiệp sĩ yêu tinh điên cuồng kia vừa mới hô xong, Thánh Quang trên người liền biến mất, Lệ Chi dùng cánh tay phải vạm vỡ của mình giơ cây gậy răng sói khổng lồ lên, rồi nện xuống thu phục tên kia.
Rất nhanh, lại thấy có người cầm trong tay cung tên bàng quang, sau đó nhắm giữa đám người bắn mạnh, kíp nổ của mũi tên trên bàng quang không biết làm bằng chất liệu gì đang bốc cháy, sau đó vang lên tiếng nổ mạnh khắp nơi, cả đám người điên kia cũng bị nổ chết cùng, không chút lưu tình.
Tất cả cứ điểm và nơi đóng quân rối thành một nùi.
Đột nhiên Lệ Chi phát hiện, số lượng quái nhân đang không ngừng giảm bớt, còn số lượng đám sinh vật thế giới ngầm lại không giảm đi chút nào.
"Rút lui! Tranh thủ rút lui! Chúng ta về pháo đài đã!"
Lệ Chi cao giọng hò hét, ý muốn thu binh số quái nhân còn lại, hắn thật quá coi thường đám sinh vật nhỏ yếu dưới lòng đất này rồi, bọn chúng giống hệt như bọ chó không chỗ nào không ở, nhưng không sao, bây giờ, hắn cảm thấy mình đã thăm dò rõ ràng thực hư về bọn chúng rồi.
Đợi lần sau tấn công, chính là ngày tận thế của bọn chúng!
Mặc dù Lệ Chi thấy suy sụp, nhưng vẫn đầy lòng tin, hắn giơ cánh tay phải vạm vỡ của mình lên, như quét rác quét nhóm người dưới lòng đất yếu kém chắn ở phía trước ra, sau đó hắn thấy ở xa xa, giữa bụi đất tung bay, một đám nhân loại, yêu tinh còn có các địa tinh, dưới sự lãnh đạo của một hộp sắt, đang chạy đến đây.
Hộp sắt chính là Lan Tư Lạc Đặc, một hiệp sĩ đang bị xử phạt, nhưng vẫn mang tinh thần hiệp sĩ, sau khi nhìn thấy quái nhân và sinh vật thành phố ngầm xảy ra chiến đấu, chỉ trong giây lát hắn nhạy cảm lập tức nhận ra thời cơ chiến đấu đến, cơ hội tốt nhất để nổ đá loại bỏ mối nguy này!
Vì thế anh ta liền dẫn theo những người chơi nhiệt tình dâng trào của Duy Đa Lợi Á tới đây, vì tự do nhân loại, vì tươi sáng của chủng tộc!
"Chiến đến như một giây cuối cùng! Lên!"
Lan Tư Lạc Đặc hò hét, vang vọng đồng hoang, đại quân Duy Đa Lợi Á, như thủy triều tuôn mà đến.
"Giết sạch ngựa của bọn chúng!"
"Cháu trai của Long tộc chịu chết cho ông đi!"
"Á Sắt là của ta!"
"Lão Hạ! Trước tiên mau tìm lão Hạ, trực tiếp đẩy oss!"
"Ngớ ngẩn à?! Quan trên cứ điểm Đồng hoang than thở của Vĩnh Hằng Quốc Độ là học bá!"
"Vậy thì giết Học Phách!"
"Đồng hoang than thở cái quái gì chứ?! Lấy tên này khi nào?"
"Aaaaah!"
Còn có tiếng kêu la lộn xộn cùng lúc vang lên.
- - -
Đống lửa cháy ở giữa phòng phát ra tiếng đùng đùng, quái nhân hình xăm ngồi trên ghế, một tay như muốn đập nát tay vịn của ghế mình: "Cái gì? Anh nói toàn quân của Lệ Chi bị diệt hết rồi sao?! Chính Lệ Chi cũng chết trong trận sao?"
Nhóm quái nhân đứng phía dưới lập tức bán tán xôn xao, nhưng quá ồn ào, nên rất nhanh đã bị quái nhân hình xăm đưa tay ra hiệu bình tĩnh lại.
Phó Thủ đang báo cáo với quái nhân hình xăm tiếp tục nói: "Số lượng người ở cứ điểm kia còn đông hơn chúng ta rất nhiều, vốn tiểu đội của Lệ Chi đã chuẩn bị rút lui, nhưng đột nhiên lại bị đại quân ngàn người của nhân loại, yêu tinh và địa tinh ngăn đường lui."
"Bọn chúng và chủng tộc thế giới mặt đất ở cùng một chỗ?!"
Quái nhân hình xăm kinh ngạc nhìn Phó thủ.
Phó thủ theo sát tiếp tục nói: "Không chỉ như vậy, trong đám người này hình như còn có cả thần quan!"
"Cái gì? Còn có thần quan cũng đi theo luôn sao? Đám yêu tinh kia lại có thể chịu đựng ở cùng một chỗ với thần quan sao?"
Quái nhân hình xăm kinh ngạc hô.
"Không phải chỉ một người, bởi vì lúc bọn chúng chiến đấu với đội trưởng Lệ Chi, còn có thể chiến đấu hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa còn đánh vô cùng ác liệt!"
Sau khi Phó thủ quái nhân nói xong, quái nhân hình xăm rơi vào trầm tư, rất lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: "Bọn chúng nội chiến sao?"
"Dạ không, thưa thủ lĩnh, chúng tôi cảm thấy bọn chúng có thể không phải một nhóm nào cả."
"Đúng vậy, thưa thủ lĩnh, điều này khả năng có vẻ cao."
"Cao."
Những quái nhân khác cũng phụ họa nói theo.
Quái nhân hình xăm gật đầu, có vẻ bị cấp dưới thuyết phục, bây giờ còn phải suy xét xem làm thế nào để đối phó với kẻ địch bên ngoài kia.
Lúc nhóm quái nhân vừa mới chuẩn bị thảo luận, lại đột nhiên cảm giác được một luồng hơi thở tối tăm dày đặc đè ép xuống, khiến bọn chúng có phần không thở được.
Một đôi mắt màu vàng trong bóng đêm càng lúc càng gần.
"Tôi nghĩ nhóm các người có bao nhiêu bản lĩnh có thể tạo thành ảnh hưởng đối với đám người kia, kết quả cũng chỉ như vậy mà thôi."
"Anh là ai?"
Có một quái nhân đứng dậy, quát to về phía bóng người trong tối kia, nhưng một quái nhân khác càng trực tiếp hơn, trực tiếp ném một cây gậy răng sói đến, nhưng hình như không nện vào người mà đập vào tường phát ra tiếng động to đùng.
Quái nhân hình xăm đứng lên, anh ta giãn bả vai mình ra một chút, bày ra cơ bắp kinh người, trầm ngâm nhìn về phía bóng người trong tối khiến hắn cảm thấy bất an và uy hiếp kia: "Mặc kệ anh là ai, nhưng nơi này là lãnh địa của quái nhân, là tôi hủy diệt..."
Quái nhân hình xăm còn chưa nói xong, một bóng đen đã bao phủ lấy quái nhân hình xăm, cái bóng đen kia giống như gió xoáy quay quanh đỉnh đầu quái nhân hình xăm, bóng đen chui vào tất cả chỗ trống trên người quái nhân.
Đôi mắt, lỗ mũi, lỗ tai, miệng, thậm chí bao gồm cả sau mông anh ta.
Cảnh tượng khủng bố mà lại khiếp người khiến các quái nhân khác đều kinh hãi thành tiếng, bọn chúng không nhịn được lùi một bước, toàn bộ đã yên tĩnh lại.
Ban đầu toàn thân quái nhân hình xăm đã bị bóng đen bao phủ, đôi mắt anh ta cũng biến thành màu vàng khiến người ta sợ hãi, anh ta tiến lên hai bước, bước chân cùng với màu đen tập kích bất ngờ, con bọ cạp lang bò qua ngón chân của anh ta, giật giật hai lần rồi ngã xuống.
"Tôi là, kẻ phát tán bệnh dịch... Ba La."