Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
"Cái gì? Vậy mà Trảo Căn Bảo lại chuyển trận doanh? Oa, không nghĩ tới nha, không phải anh ta đã là hội trưởng của hiệp hội Vườn trẻ Xuân Thiên Hoa Thoại sao? Em nhớ nó đã là một trong mười bang hội của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ rồi mà? Hơn nữa gian nan nhất là còn phải mua lãnh địa cho hiệp hội, thế nào đột nhiên lại muốn chuyển, chậc chậc, lẽ nào anh ta không phục Á Sắt ca ca, cho nên chạy tới Duy Đa Lợi Á? Có điều bọn họ làm thế nào để chuyển trận doanh? Nhân số hai trận doanh tương đương nhau, muốn chuyển trận doanh cần một trăm ma thạch, thế nhưng Duy Đa Lợi Á bên kia căn bản không có nhiều ma thạch như vậy mà?"
Mặt Hi Nhĩ Ngõa Na Tư mang theo biểu tình bất mãn, hiển nhiên loại bất mãn này là đối với Trảo Căn Bảo rời đi.
"Anh cũng không rõ ràng lắm, vừa mới nhìn thấy tin tức trên website chính thức, em biết chuyện gì xảy ra không?"
Á Sắt nhìn về phía Hi Nhĩ Ngõa Na Tư, thế nhưng Hi Nhĩ Ngõa Na Tư lắc đầu, biểu thị mình không rõ ràng lắm, nói: "Hay là hỏi Trảo Căn Bảo một chút đi, có điều không biết người này có bằng lòng nói chuyện với chúng ta không, khẳng định người này rất đố kị với Á Sắt ca ca đấy."
"Anh đi hỏi Mai Xuyên Khốc Tử một chút xem."
Á Sắt gật đầu, sau đó rời đi.
Hi Nhĩ Ngõa Na Tư nhìn bóng lưng rời đi của Á Sắt, trong ánh mắt có chút mê man: "Thật kỳ quái nha, Á Sắt ca ca..."
Tối tăm, hỗn độn, kêu rên, cùng với vô cùng vô tận tuyệt vọng.
Ban Tháp Tư, nơi này là nhà tù được canh gác nghiêm ngặt nhất toàn bộ phía Bắc thành phố ngầm, ở đây giam giữ những tội phạm có tội ác tày trời, ví dụ như những tín đồ cổ thần lên kế hoạch tấn công Lâm Đông Thành, sau khi bị phán quyết có tội, những tín đồ cổ thần đó bị đưa đến nơi này.
Mà hôm nay, nhà tù này sẽ nghênh đón một phạm nhân mới... An Đức Lỗ.
Từng làm thành chủ của Lâm Đông Thành không đến một tháng, cộng thêm là người thừa kế thuận vị thứ ba của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa, tên thượng vị ác ma cao cao tại thượng này, hôm nay lại trở thành tù nhân với thân phận thấp hèn.
Ngay cả thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hoa đối với việc An Đức Lỗ gặp phải cũng không lên tiếng.
Sắc mặt An Đức Lỗ âm trầm, hắn ta ngồi trong nhà tù được chế tạo bằng vật liệu và phương pháp đặc biệt, trong nội tâm vẫn luôn lặp lại tên Hạ Lạc Khắc, thượng vị ác ma luôn có vẻ mặt bình tĩnh này đã trở thành kẻ địch cả đời này của An Đức Lỗ.
Khi hắn đang cùng phân thân của Tát Mạch Nhĩ quyết chiến, cứu vớt Lâm Đông Thành, trở thành người người khen ngợi anh hùng. An Đức Lỗ lại là pho tượng đá buồn cười kia, đứng đó giống như kẻ ngớ ngẩn, không chỉ không lấy được chút lợi ích nào, không làm cho Hạ Lạc Khắc chịu thiệt nửa phần, trái lại còn làm cho anh nổi bật hơn.
An Đức Lỗ ghen tỵ chuyện đó, cái loại đố kị này giống như toàn bộ biến thành sức mạnh cường đại, loại sức mạnh này giống như sắp phun trào ra, không đâu địch nổi, nhưng rốt cuộc nó cũng không thể bùng nổ ra.
"9527! Đi ra thông khí!"
Một dã thú võ trang đầy đủ dùng cây gậy của mình gõ một cái vào lan can sắt, đánh thức An Đức Lỗ còn đang ghen tị, sau đó lại là hai dã thú đi vào, đeo một chiếc còng tay quái dị lên cho hắn, cái còng tay kia có thể ngăn cản ma lực của An Đức Lỗ và ma lực đến từ chính thượng vị ác ma.
Nói cách khác, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể, An Đức Lỗ cũng có thể đẩy toàn bộ dã thú này xuống đất.
"Rầm, rầm..."
An Đức Lỗ kéo còng tay, dưới sự canh chừng của vài dã thú, đi qua hành lang thật dài, trên hành lang viết:
(Trên đời này ai có thể không phạm sai lầm, không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa.)
(Chân thành thay đổi, sẽ có được tương lai.)
(Thay đổi triệt để, tinh lọc linh hồn. Quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, sống lại cuộc đời mới.)
...
Không thể không nói, những khẩu hiệu này vẫn rất đả động lòng người, dẫn người suy nghĩ sâu xa, thế nhưng hiển nhiên An Đức Lỗ không dự định ăn năn, hiện tại trong đầu hắn đều chỉ có báo thù mà thôi, tìm Hạ Lạc Khắc báo thù!
An Đức Lỗ một đường bị lôi kéo đi tới ở bên ngoài phòng thông khí, chính là một chỗ dùng lan can sắt dựng lên, sau đó dùng cát đắp thành một bãi cát, mà lúc này, trên bãi cát đã có đầy phạm nhân.
Quỷ mới biết tại sao nơi nhỏ như vậy lại có nhiều người chen lấn như vậy?
"Đi vào."
Hiển nhiên những người cai ngục trong nhà tù không quan tâm lắm, bọn họ áp giải An Đức Lỗ đi thẳng đến cửa, sau đó đẩy An Đức Lỗ vào, sau đó đóng cửa sắt lại.
Ở trong tù có nhiều loại chủng tộc sinh vật ở lòng đất, ánh mắt mỗi người bọn hoặc là nhìn chằm chằm, hoặc là xấu xa hoặc có chút hả hê, hoặc là mặt không thay đổi nhìn An Đức Lỗ đi tới.
Một thượng vị ác ma như vậy, trong nhà tù này vẫn không thường nhìn thấy.
Một tên ma cà rồng đứng lên, trên tay của hắn cũng mang theo còng tay giống An Đức Lỗ, thế nhưng hiển nhiên, những người cai ngục không hề đeo mặt nạ dùng để bảo vệ an toàn cho tên ma cà rồng này.
Răng tên ma cà rồng kia lóe sáng, hung hãn nói: "Mới tới, tôi mặc kệ ông trước đây ở nơi nào, đến chỗ chúng tôi ở đây, ông sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời tôi."
Tên ma cà rồng kia gật đầu với người đằng sau, sau đó một địa tinh tiến lên, lấy ra một quyển sách ôn tập cũ nát không chịu được, quay sang nói với An Đức Lỗ: "Đây là khảo nghiệm của lão đại chúng tôi đưa cho ông, làm đúng tất cả những bài này, ông sẽ không tổn thương chút da lông nào, còn có thể gia nhập với chúng tôi, thế nhưng nếu như chỉ cần sai một đề, xin lỗi, chúng tôi muốn đánh ông tàn phế."
Lại một tên dã thú nữa bu lại, ánh mắt hung ác nói: "Đừng có giở trò gì, nếu làm bừa bị chúng tôi phát hiện, ông biết kết quả đấy."
Dã thú dùng một tay vỗ vỗ lên ngực An Đức Lỗ, rồi đẩy đẩy tròng mắt của hắn, sau đó làm ra một động tác ngửa ra sau.
"Các cậu cho rằng tôi là ai? Cho rằng tôi là mặt hàng bình thường sao? Hử?"
An Đức Lỗ ngẩng đầu, răng nhọn dính vào với nhau, vẻ mặt hung tàn: "Tôi chính là người thừa kế thuận vị thứ ba của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa, thượng vị ác ma có tiền đồ nhất từ trước tới nay, ngay cả toàn bộ ủy ban ác ma đều biết tôi! Tôi thậm chí thiếu chút nữa lấy được di sản của La Cơ Lãng Khai Mễ! Nếu như không phải tên Hạ Lạc Khắc kia nhanh chân đến trước, hiện tại tôi đã vương của toàn bộ thế giới dưới lòng đất rồi!"
An Đức Lỗ mở rộng hai tay, vẻ mặt hưng phấn, dường như những gì hắn nói đều đã trở thành sự thật, hắn nhìn người trước mắt uy hiếp hắn, hô lớn: "Mà các người là cái thá gì? Cũng dám đặt thứ này trước mặt tôi? Thực sự vũ nhục đối với tôi! An Đức Lỗ tôi ngày hôm nay phải đánh chết các người, hoặc là bị các ngươi đánh chết!"
An Đức Lỗ giơ tay, ném quyển sách ôn tập trên tay địa tinh kia xuống đất, quyển sách ôn tập vốn dĩ cũng đã nhàu nhĩ vì xem nhiều càng trở nên nhăn nhúm dúm dó, lập tức liền xuất hiện hiện tượng rớt trang, vài trang giấy đều rơi ra, mang đến một trận hô kinh ngạc bên cạnh:
"Trời ạ, vậy mà lại có thứ sa đọa như vậy trà trộn vào đây."
"Thật không hổ là bọn chúng, quá tà ác, quá sa đọa, quá hung tàn."
"Đáng sợ, tên thượng vị ác ma này sẽ gặp xui xẻo."
Trong một trận xì xào bàn tán, tên ma cà rồng kia tức giận đến mắt cũng đỏ lên, hắn chỉ vào An Đức Lỗ hô: "Giết chết hắn!"
"Chờ một chút."
Có điều bọn hắn còn không có phản ứng, chợt nghe thấy trong đám người có người lên tiếng, rất nhanh tất cả mọi người yên lặng xuống, sau đó nhường ra một con đường, lộ ra một bóng người mảnh khảnh ở chỗ sâu nhất trong bóng tối.
Người kia mở ra đôi mắt màu vàng của hắn: "Ông vừa mới nói tới... di sản của La Cơ Lãng Khai Mễ, phải không?"