Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, cửa đại sảnh của lĩnh chủ.
Một đám người chơi mới vừa tham gia phiên bản ba của game, hóa thân làm một đám Yêu tinh da xanh đang xếp hàng trước từng quầy triển lãm nhỏ.
Tuy rằng sau khi gia nhập game lần đầu tiên, bọn họ nhất định phải chọn nhiệm vụ hàng ngày, hàng tuần còn có hàng tháng, trong đó phần lớn nội dung đều là để cho bọn họ đi đào mỏ, mở rộng phạm vi lãnh thổ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, hoặc là xây dựng một vài tòa nhà mới.
Nhưng nếu có thể chọn thử nghiệm lần ba này, người nào không dùng nhiều thời gian để lượn lờ trên diễn đàn người chơi chứ? Tuy rằng vẫn không có cơ hội tiến vào trò chơi này, nhưng bọn họ đã sớm dùng tinh thần để lượn lờ một lần sau các loại tiến công ùn ùn của những thông báo.
Thậm chí không ít người học thuộc cả bản đồ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, để có thể thể nghiệm thánh kỵ sĩ trong truyền thuyết. Bọn họ mỗi ngày còn học bổ túc, cầm lấy sách vở các ngành học từng bỏ qua, mỗi ngày ngoại trừ lướt diễn đàn, đi làm bên ngoài, chuyện còn lại chính là đọc sách học tập, chỉ có học tập mới là con đường duy nhất để chơi game.
Cho nên sau khi người chơi phiên bản ba tiến vào trò chơi, phần lớn đều không phải ruồi nhặng đâu đâu cũng bay loạn, bọn họ rất rõ ràng bọn họ mong muốn cái gì.
Những người không tính toán tự mình thành lập bang hội, hoặc đơn lẻ không có đoàn thể, đương nhiên phần lớn đều là đi tìm những bang hội đã tồn tại, chọn một vài cái hợp với mình, sau đó gia nhập.
Cũng có một vài người đơn lẻ thích hành hiệp đơn độc, không tham gia bang hội nào mà tự mình chơi. Dự lại một bộ phận chính là có chí hướng vĩ đại, hy vọng nổi danh, làm hội trưởng này nọ.
Mà bây giờ mấy người tụ tập ở cửa đại sảnh thành chủ, nhìn quầy triển lãm của các bang hội lớn, hiển nhiên là muốn gia nhập bang hội người chơi.
Bộ phận này chiếm số lượng nhiều nhất, bởi vì vài tháng đầu người chơi thử nghiệm thực tiễn bản thứ hai đã chứng minh, game "thành phố ngầm" này tuyệt đối không phải đơn độc đấu là có thể chơi tốt, bất kể là khai hoang phó bản, hay là các trận chiến, tự do tìm kiếm, xây dựng phòng ốc, thậm chí là buôn bán, hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày hàng tuần đều cần có một nhóm bạn có thể giúp một tay. Trong game này việc xã hội hóa là điều vô cùng quan trọng, quả thực giống như sống trong thế giới thực.
Trên thực tế không chỉ là xã hội hóa trò chơi, từ hình ảnh, khuynh hướng cảm xúc, cho đến hành vi của NPC đều giống như hiện thực, ngoại trừ việc người chơi có thể điều tiết cảm giác đau ra.
Muốn gia nhập bang hội, quầy triển lãm đứng đầu không cần hỏi cũng biết là Liên minh Tiên phong. Bang hội này được thành lập trong đợt thử nghiệm thứ hai, bọn họ quyết định bắt đầu đợt thử nghiệm thứ ba tuyển thêm người, hơn nữa còn có kế hoạch rất lớn, đó chính là trực tiếp một lượt tuyển hơn năm trăm người!
Phải biết rằng hiện tại một bang hội, nhân số lớn nhất cũng chỉ có năm trăm người, mà sau khi tuyển xong 500 người tương đương với việc căn cứ của bang hội nhất định phải mở rộng, mà mở rộng cần ma thạch và đồng vàng trong trò chơi. Ngoại trừ những thứ đó, mỗi tháng còn phải trả phí quản lý và tiền thuê, lại là một khoản ma thạch và tiền vàng không nhỏ.
Ngay cả Long tộc và liên minh Kiêu Phạn cũng không có kế hoạch ngốn tiền như thế, kế hoạch trước mắt của bọn họ cũng chỉ là gia tăng đến quy mô ba, bốn trăm người, dù sao quy mô lớn như 500 người cần tiền thuê sân bãi, thực sự là biến chất.
Có điều đối với Liên minh Tiên phong mà nói, chuyện này cũng không phải vấn đề lớn lao gì, dù sao toàn bộ người giàu trong game hầu như đều tụ tập ở trong bang hội này.
"Đại lão! Đại lão! Gia nhập vào bang hội có phúc lợi gì không!"
"Đại lão! Tôi muốn gia nhập bang hội!"
"Đại lão! Mời tôi đi!"
"Tôi rất thành tâm thành ý, tôi không giống cái đám hỏi han linh tinh kia đâu!"
Ở trước mặt Sừ Hòa, vì gia nhập Liên minh Tiên phong, đám người chơi mới tham gia này đều xếp thành một hàng dài, đồng thời quay sang mồm năm miệng mười nói với những người xét duyệt tư cách nhập hội.
Ngay gần Liên minh Tiên phong một quầy triển lãm bên cạnh có mấy Địa tinh mặc trang phục hầu gái và Địa tinh mặc áo bành tô, đang nắm tay nhau khiêu vũ, bang hội dưới tên bọn họ là "bang hội tương trợ Loli", không biết có phải vì cái tên hay không mà những trang bị bọn họ triển lãm ra thật sự quá rác rưởi, nhân số tham gia cố vấn gia nhập bang hội ở quầy hàng của bọn họ cũng rất thưa thớt.
Thế nhưng việc này cũng không thể ngăn cản nhiệt tình chiêu mộ người của bọn họ, bọn họ vẫn rất ra sức khiêu vũ.
Có lẽ là khiêu vũ đi.
Sừ Hòa thu hồi lại lực chú ý, sau đó vùi đầu vào bận bịu hoạt động thu nạp thành viên mới.
...
Ngoại trừ hoạt động thu nạp người chơi mới, đương nhiên không thể thiếu việc buôn bán.
Bởi vì khu buôn bán không ngừng hoàn thiện, ở thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, tất cả sạp buôn bán bày ra cơ bản đều sẽ tập trung ở khu buôn bán. Thế tính đến trước mắt mà nói, cửa đại sảnh của lĩnh chủ chính là nơi có số lượng người chơi nhiều nhất.
Các bang hội đều bỏ tiền thuê quầy hàng, một vài bang hội nhỏ đương nhiên không có khả năng lắm tiền nhiều của như các bang hội lớn, hơn mười đến hai mươi ma thạch, tiêu đi vẫn rất đau lòng, dù sao ở Lâm Đông Thành, làm công một tháng cho ông chủ mới có thể kiếm được mười ma thạch mà thôi.
Có vài người biết buôn bán, tự nhiên cần phải nhân cơ hội này, thuận tiện bán một ít đồ.
Ví dự như bang hội Vườn trẻ Xuân Điền Hoa Hoa chính là điển hình cho những bang hội tương đối thiếu tiền.
Mặc dù hội trưởng Trảo Căn Bảo là người đứng thứ hai trong cuộc tranh tài kỵ sĩ hắc ám, cũng coi như là người tồn tại chỉ sau Á Sắt trong cuộc chiến vũ lực sau cuộc thi đấu do phía chính phủ tổ chức, thế nhưng nói ra có thể không ai tin, Trảo Căn Bảo cũng không phải kẻ có tiền, ít nhất... Từ trước xem ở đống tiền anh ta đầu tư vào trong game cũng không nhiều.
Hiện nay Trảo Căn Bảo cũng mới chỉ tiêu mấy trăm nhân dân tới mua tiền đồng, mua ma thạch, dù sao chỉ dựa không vào số tiền mình đi làm nhiệm vụ thu được mà nói, số tiền có được thật sự quá chậm.
Thế nhưng chút phí tổn như vậy so với những người chơi khác cũng chỉ là chút tiền mọn.
Ngoại trừ Trảo Căn Bảo ra, những người khác cũng không phải quá có tiền, cho nên khi quyên góp hai mươi ma thạch mua quầy hàng mười mét vuông, nhất định mọi người phải thu hồi tiền vốn, nhận người đồng thời thuận tiện bày sạp bán đồ cũng là chuyện rất bình thường.
"Bán dao, bán dao đây! Dao tốt nhất toàn bộ Lâm Đông Thành đây!"
Âu Ngật Mâu cầm một biển quảng cáo lớn, gân cổ lên gào to, thế nhưng quảng cáo anh ta tỉ mỉ chuẩn bị cũng không khiến cho bao nhiêu người chú ý, ít nhất... Từ vẻ mặt của những Yêu tinh mông trần mới này, không nhìn thấy quá nhiều hứng thú.
"Vì sao những người này không mua dao của tôi."
Âu Ngật Mâu hô mấy tiếng tự cảm mất mặt, quay đầu nghi ngờ hỏi Báo Tử Đầu Linh Sung.
"Bởi vì bọn họ đều nghĩ cậu quá dung tục! Hửm? Muốn cái gì? Bán bạc sao? Bán chứ! Đương nhiên chỗ tôi bán bạc rồi! Một đồng bạc năm trăm nhân dân tệ, có thể nói là rẻ nhất nơi đây!"
Báo Tử Đầu Linh Sung rất nhiệt tình bán hai đồng bạc cho một yêu tinh mông trần mới, về phần tại sao không tìm những người khác mua bạc, mà cố tình tìm tới Báo Tử Đầu Linh Sung, vấn đề này ai biết được?