Từ trước đến giờ cô luôn không thể so được với mấy người thông mình nhưhọ, chỉ họ mới có sở trường dùng mọi thủ đoạn, lợi dụng lỗ hổng láchluât. Cô lắc đầu thật mạnh: “Anh hà tất đi mua người làm sổ sách và bảohiểm để hãm hại Đông Cù, chẳng may bị tra ra chứng cứ, đó sẽ là trọngtội, sẽ xử rất nhiều năm! Bây giờ anh đã có tất cả rồi, hà tất phải vìmột chuyện nhỏ như vậy mà khiến bản thân mình rơi vào chỗ bất nhân bấtnghĩa?”
“Thánh Hâm, có lúc em ngây thơ như cha em, chẳng tráchHoa Vũ có cục diện thế này. Người làm kinh doanh nói tình người nói đạolý nói pháp luật. còn có thể kiếm được tiền gì chứ? Em nói anh hãm hạiĐông Cù? Em cho rằng Đông Cù làm thế nào mới có được ngày hôm nay, họcũng còn không phải là giở mọi mánh khóe, dùng quyền lực sức mạnh để đạt được lợi ích, mới tích lũy thành tập đoàn tài chính có quy mô lớn nhưngày hôm nay? Dịch Chí Duy dạy em kiểu gì vậy, sao lại khiến em trở nênđơn thuần như thế!”
Cô lắc đầu thật mạnh: “Giản Tử Tuấn, anh khiến em quá thất vọng.”
Anh lành lạnh nói: “Đó là vì trong mắt em chỉ có Dịch Chí Duy.”
“Em không muốn cãi nhau với anh, chính ta còn có 1 tuần nữa là kết hôn rồi.”
“Em biết được là tốt!” Anh quay mặt đi, “Hoặc là, em nhân cơ hội hối hận cũng chưa chắc!”
“Anh……..”
“Bây giờ em có cơ hội tốt nhất, anh cho em một chủ ý, em lập tức đếnĐông Cù báo cáo với Dịch Chí Duy, anh đảm bảo anh ta sẽ cảm kích đến mức lấy thân ra cảm tạ!”
Cô nhắm mắt lại, than: “Em sớm đã biết rồi,hai người chúng ta không thể có kết quả được, quả nhiên là nhưvậy…….Tuấn, chúng ta đừng nói những lời làm tổn thường đối phương nữa,cho anh một cơ hội, cũng cho em một cơ hội, có được không? Chỉ cần anhngưng kế hoạch này, giữa chúng ta sẽ không có vấn đề gì, em toàn tâmtoàn ý làm cô dâu của anh, tuần sau sẽ kết hôn với anh, đi Thụy Sĩ nghỉtuần trăng mật……..”
Anh nói: “Không thể!”
Cô mở mắt ra, anhnói: “Anh yêu em, nhưng em không thể dùng cái này để uy hiếp anh, chấpnhận điều kiện của em, mà thay đổi kế hoạch làm việc của anh, như vậyquá nguy hiểm, nếu em có thể điều khiển quyết định công việc của anh, em còn gì không làm được chứ? Vậy anh bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủyhoại trong tay em.”
“Đó hoàn toàn là 2 việc khác nhau.”
Anhkiên quyết cự tuyệt: “Anh thấy chính là cùng một việc. Em quản anh cáigì cũng được, thậm chí em có thể yêu cầu anh hễ tan ca liền về nhà ở bên cạnh em không đi bất cứ đâu, nhưng em không thể can thiệp vào việc công ty của anh.”
Cô nhìn anh kinh ngạc: “Em quen anh gần 20 năm rồi, em chưa từng không hiểu anh như hôm nay, anh đã trở nên quá tàn nhẫn!
“Anh nghĩ,” Anh chậm rãi nói: “Không phải là anh tàn nhẫn, mà bản thânem có vấn đề——-Nếu anh là Dịch Chí Duy, anh mưu tính đối phó với Giản Tử Tuấn, em còn muốn can thiệp không?”
“Chúng ta chẳng còn gì để nóinữa, anh đi đi, anh đi làm việc của anh đi, hành lý và đồ dùng cá nhânem sẽ sắp xếp giúp anh, nếu anh bận, buổi chiều bảo thư ký đến lấy đượcrồi.”
Anh lại nắm lấy cánh tay cô: “Phó Thánh Hâm! Em đừng ép người quá đáng!”
“Anh buông tay ra!”
Họ giằng co, cuối cùng, anh buông tay, anh nói: “Anh đợi, anh đợi xem em có kết cục tốt đẹp gì!”