Không hiểu vì sao anh càng trở nên tức giận, bạt vào mặt cô một cái, côbị đánh đến choáng váng, bên tai ù ù, trên mặt đau rát, cô ngã xuốngtrên giường, đờ đẫn nhìn anh. Anh lại giống như con sư tử phẫn nộ, trong chốc lát lại lôi cô lên: “Cô còn giả vờ ngớ ngẩn với tôi! Còn đánhtrống lảng gì mà em gái cô, một mình cô chưa đủ sao? Cô một mũi têntrúng hai đích, đắc ý lắm sao! Cô đừng có mà mơ tưởng với Truyền Đông,cô là cái thá gì chứ! Cô chỉ là một thứ đồ chơi tôi nhất thời hứng thúdùng tiền mua về, loại phụ nữ như cô, tôi thấy nhiều rồi, vì tiền, cáigì cũng chịu đổi trác, vì tiền thủ đoạn nào cũng dùng, tôi không mắc lừa cô, cô liền đi quyến rũ Truyền Đông? Tôi cảnh cáo cô, tránh xa nó ra,nếu không thì, cô cẩn thận chút! Cẩn thận cô và công ty cô đều không cóchỗ dung thân!”
Lời nói của anh giống như là từng viên từngviên đạn bắn vào đầu cô. Cô khóc, hôm nay cô mới hiểu bản thân mình cóvị trí gì trong lòng anh, hóa ra cô và Chúc Giai Giai không có gì khácbiệt, chỉ vì điểm giống nhau giữa cô và Phồn Tố, anh bỏ tiền ra——-mua cô về làm đồ chơi!
Cô đã không còn quan tâm đến nỗi đau xé ruộtxé gan, chỉ nấc nghẹn biện bạch: “Em không quen Dịch Truyền Đông, em làm sao mà dính dáng với cậu ấy chứ?”
Anh cười lạnh: “Cô còn muốnlừa ai? Đợt này Truyền Đông như người mất hồn, tôi nói vì sao, hóa ra là con hồ ly tinh này đang tác quái! Không quen nó? Sao chỗ nó có ảnh củacô? Nếu không phải là hôm nay tôi về nhà lật tìm thấy, cô còn định bảonó giấu tôi bao lâu hả?”
Cô khóc đến nỗi một câu cũng không nói nổi, chỉ che chỗ anh đánh, khóc “hu hu” nức nở. Oan ức như thế, trônglòng lại chỉ nghĩ, hóa ra anh coi cô như vậy, hóa cho anh cho rằng cô là người như thế.
Anh nói: “Coi như cô tàn nhẫn! Cô cho rằngkhống chế Truyền Đông sẽ có thể tranh giành quyền lợi Đông Cù? Cô có xúi bẩy Truyền Đông tạo phản ở cuộc họp cổ đông, đuổi tôi đi không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà nằm mơ! Cô quả thật khiến tôi buồn nôn! Ngày ngày ngủ giường của tôi, lại đi quyến rũ em trai tôi, chỉ có loại đêtiện như cô mới làm được thôi!”
Cô không thể nhẫn nhịn được, cuối cùng giơ tay tát anh một cái: “Đồ bỉ ổi!”
Anh điên tiết: “Cô dám đánh tôi?” bing một tiếng liền đẩy cô xuốnggiường, hỗn loạn xé quần áo cô: “Tôi bỉ ổi hơn nữa cũng không bỉ ổi bằng cô!”
Cô sợ hãi vùng vẫy, nhưng không phải là đối thủ của anh,nước mắt ràn rụa chảy xuống, cô nấc nghẹn: “Dịch Chí Duy! Đồ khốn nạn!”
Cô khóc tận đến nửa đêm, hai cánh tay bị ánh nắm đến tím xanh mộtkhoảng, nhưng cô không hề thấy đau, chỉ là khóc đến kiệt sức. Sau khianh xả hết tức giận liền đi mất, để lại cô khóc lóc ở đây, cô không biết sao lại trở nên như vậy. Cô và Dịch Truyền Đông chỉ gặp nhau một lần,chính là lần gặp mặt ngắn ngủi trong thang máy, cô vốn không nên chịutrách nhiệm gì, làm sao cô biết sự việc lại trở nên như thế này!
Nhưng Dịch Chí Duy phán cô trọng tội, cho rằng là cô đi quyến rũ Dịch Truyền Đông
Cô quả thật không dám nghĩ sau khi trời sáng bản thân mình nên làm thếnào, chẳng lẽ đợi ở đây, đợi anh quay về rồi sỉ nhục cô một lượt nữa? Cô lau nước mắt, xuống giường thu dọn đồ đạc. Trong phòng loạn như mớiđánh trận, gối đầu gối tựa vứt dưới đất, khăn trải giường kéo xuống đất, tua mắc vào nhau rối tung, giống như là trái tim đau thắt của cô. Lầnnày anh thật sự tức giận, có lẽ anh luôn đề phòng cô, đề phòng cô có ýđồ gì với người nhà anh, cho nên ngay cả điện thoại cũng không cho cônghe, không ngờ cô vẫn còn cách quyến rũ được Truyền Đông, cho nên anhtức điên. Anh chỉ có một người em trai, nuôi từ nhỏ đến lớn, bảo vệ rấttốt, kết quả là bị người phụ nữ xấu xa này đến cướp mất, chẳng trách anh tức giận.
Cô thu dọn những đồ đạc cần thiết của mình lại, anhsẽ về bất cứ lúc nào, thời gian của cô không nhiều nữa. Trước khi đi anh cũng đã vứt lại một câu: “Sau này đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cônữa!”
Lần trước là cô tự đi, lần này là anh đuổi cô đi, bảnthân cô thật sự không có duyên với nơi này. Xách vali ra khỏi cửa, bâygiờ là hơn 4h sáng, cả thành phố Đài Bắc vẫn còn say giấc nồng, trên phố vắng lặng, chỉ có tín hiệu đèn đơn độc nhấp nháy. Những chiếc xe taxichạy đêm lẻ tẻ, cô đưa tay ra vẫy một chiếc. Không thể về nhà, như thếnày tuyệt đối không thể về nhà, cô buột miệng nói tên một khách sạn, lái xe liền đưa cô đi.
Cơ thể và trái tim cô mệt mỏi, ở trong cănphòng khách sạn lại ngủ mấy tiếng mơ mơ màng màng, lúc tỉnh dậy đã làhơn 10h sáng, trước tiên cô mở điện thoại di động của mình, vừa mới mởliền có điện thoại gọi đến, xem ra đã gọi rất lâu rồi, cho nên vừa mớimở liền gọi vào. Là giám đốc Thái, ông quả thật là vô cùng sốt ruột: “Cô Phó? Sao Đông Cù bỗng nhiên thông báo nói dừng đảm bảo khoản vay củachúng ta?”
Nhanh như vậy đúng như dự đoán, anh làm việc xưa nay dứt khoát gọn gàng, tranh thủ từng giây phút, thường thường người khácvẫn chưa kịp phản ứng lại anh đã nắm được vụ làm ăn trong tay, cho nênanh mới có ngày hôm nay.
Cô cười đau khổ: “Bời vì tôi và Dịch Chí Duy cãi nhau rồi.”
Giám đốc Thái sững sờ, nói: “Vậy ngài Dịch cũng không nên tuyệt tìnhnhư thế chứ.” Đối với ông, giữa nhưng đôi tình nhân cãi nhau tức giận là quá đỗi bình thường, Dịch Chí Duy lại lập tức lật mặt không quen biết,giữa đường ngừng đảm bảo khoản vay đối với Đông Cù lại không có lời íchgì nhiều, còn với Hoa Vũ lại là cú đánh chí mạng.
“Được rồi, bác Thái.” Cô lấy tinh thần, “Bây giờ chúng ta có bao nhiêu khoản vay nóng là do Đông Cù đảm bảo?”
“Khoảng 450 triệu.”
Trời! Cô đi đâu lấy khoản tiền 450 triệu và tiền lãi bây giờ?
“Cô Phó, bây giờ chúng ta làm thế nào?”
Cô nói: “Tôi nghĩ cách, tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách.”
Dập điện thoại, cô ngay cả khóc cũng không khóc nổi. Với địa vị củaDịch Chí Duy trong giới tài chính, chỉ cần anh thể hiện là đã đoạn tuyệt với cô, liền không có ai dám ra tay cứu cô, tại sao phải giúp cô mà điđắc tội với Dịch Chí Duy? Thiên hạ không có người ngốc như thế. Cô còntuyệt vọng hơn cả mấy tháng trước, mấy tháng trước cô vẫn còn miễn cưỡng nghĩ cách, hôm quay quả thật đi vào đường cùng.
Điện thoại lại reo lên, cô nhấc lên nghe như cái máy.
“Xin chào cô Phó.” Giọng nói hơi có chút sợ sệt, cô không nghe ra là ai, do đó cô hỏi: “Xin hỏi ai vậy?”
“Tôi là……Tôi là Dịch Truyền Đông.”
Cô sững sờ.