Gái Già Xì Tin

Chương 8-1: Chiếc lưng đang sát gần mình nhất…



Định nhận thấy mình đang lao bổ về phía cô gái đang cúi đầu đi xuống cầu thang thì vội vàng lách sang một bên. Anh không hề biết cái cô gái vừa giật mình sợ hãi vì thấy một cục đen sì lao vào ngườicũng né sang một bên y hệt như mình. Cả hai vấp vào nhau cái cốp và loạng choạng ngã ngay chiếu nghỉ của cầu thang.

Định cố đỡ cô gái nhưng không được vì mất đà. Cả hai đổ rầm lên nhau trong một tư thế kì quặc.

Dương choáng váng chưa hiểu sự tình thế nào, chỉ thấy bị một người đang … đè lên mình đến mức khó thở thì lắp bắp.

“Anh… anh làm cái gì thế?”

Định lính quýnh cố chống tay để đứng dậy, nhưng lại chống vào bụng Dương. Cô hét lên, theo phản xạ … đạp luôn một cái, khiến Định ngã sang một bên, va vào thành cầu thang đau điếng.

Dương hết hồn, vội lồm cồm bò dậy, lại gần kẻ mà suýt chút nữa cô đã “ngộ sát”, áy náy.

“ Xin lỗi nhé. Tôi không cố ý. Anh…anh có sao… không”

Dương chìa tay định kéo người đó lên. Trong bóng tranh tối tranh sáng của ngọn đèn nơi bậc cầu thang bệnh viện, Dương sững người khi nhận ra Định. Cô ú ớ.

“Anh… anh ạ”.

Định nhận ra Dương, anh cũng giật mình sửng sốt, nhưng rồi nhớ ra điều quan trọng, anh vội vã bật dậy, túm lấy tay cô.

“Quân. Nó sao rồi??? Nó ở đâu?”.

Bị bóp đến phát đau, Dương cố kìm nén rút tay ra nhưng không được, cô trỏ bàn tay còn lại lên tầng.

“Ở trên ấy”.

Bàn tay của Dương lập tức được buông tự do. Định xoay người quay ngoắt chạy lên cầu thang, bỏ mặc Dương đứng chơ vơ, chưa hết bất ngờ vì cuộc chạm trán kì quặc. Phew, thế là quái nào nhỉ? Có lẽ cuối cùng anh ta cũng mở điện thoại, thấy tin nhắn và lao đến đây. Nhưng không nhất thiết phải coi cô không khác gì củ khoai thế chứ?

Nghĩ đến “củ khoai”, Dương lại sực nhớ ra mục tiêu nhét cái gì vào bụng của mình. Cô đang cồn lên trong cơn đói. Người cô bắt đầu bủn rà bủn rủn theo cái kiểu quá quen thuộc mà cô đã biết: tụt huyết áp. Nhưng nghĩ giờ mình bỏ đi ăn thì cũng hơi vô lương tâm, ít ra cũng lên để trình bày cụ thể tình hình với Định cho anh ta đỡ… xoắn quẩy. Cứ nhìn điệu bộ hoảng hồn vừa nãy, cũng đủ biết nếu có chuyện gì với Quân, anh ta sẽ không khác gì một con gà mái nhảy ổ, cục ta cục tác loạn xà ngầu. Nghĩ đến hình ảnh này, đột nhiên Dương phì cười, cô phủi phủi đít quần rồi lếch thếch quay lên phòng.

Khi Dương đẩy cửa vào, cô bất ngờ sững lại khi thấy hình ảnh, Định đứng như tượng đá nhìn cái kẻ đang dây dợ băng bó lòng thòng trên người. Vẻ mặt anh lặng đi. Một cảm xúc khó tả trên mặt anh khiến Dương thậm chí không dám thở mạnh. Cô bất động nhìn cái con người bất động đang nhìn ngắm một kẻ bất động thương tích đầy mình trên giường.

Nhưng, như mọi khi, cái dạ dày vô duyên của cô lại réo lên òng ọc cực kì … đúng lúc. Buổi tối. Khu bệnh viện vắng người, im ắng đến mức âm thanh đó vang lên chẳng tao nhã chút nào.

Định giật mình quay ra phía Dương, khiến cô chỉ mong tự dưng mặt đất toác ra, cho mình nhảy xuống. Nhưng tất nhiên, mặt đất không đời nào nứt toác ra cả, vậy nên cô đành ngượng ngậpxoa bụng, nói lảng đi.

“Cậu ấy không sao. Vẫn đang còn chút thuốc giảm đau nên ngủ say lắm…”.

Định gật gật đầu. Anh không nói gì khiến Dương một lần nữa cảm giác mình là người thừa. Anh ngồi xuống bên cạnh giường Quân, quan sát hồi lâu.

“Chuyện gì?”

Dương ngẩn ra một lúc mới hiểu là Định đang hỏi mình. Cô chép miệng,nói đơn giản.

“Đánh nhau trong quán bi – a. Bị đánh hội đồng”.

Định không nói gì nữa. Dương cũng im lặng, tự thắc mắc không biết mình có nên “bàn giao” lại Quân cho Định, rồi cắp đít đi về nhà không. Cô đã đủ mệt lắm rồi.

“Đây là phòng bệnh theo yêu cầu???”

“Vâng”

“Có y tá chứ?”

“Có. Nếu mình yêu cầu thì sẽ có người trông cả đêm giùm…”.

Định gật đầu, không nói gì, lách qua Dương, đi thẳng ra ngoài. Dương mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sát phòng. Mình thậm chí chẳng được coi bằng một củ khoai. Dương ấm ức nghĩ. Chắc anh ta nghĩ mình là con giun con dế sao mà có đi cũng không nói được một lời. Thôi được rồi, khi anh ta ta trở lại, cô dứt khoát sẽ tống trả cái “của nợ” này cho anh ta. Hôm nay cô làm người tốt thế là đủ rồi.

Đang nhắm mắt lơ ma lơ mơ trên ghế, thì có tiếng bước chân trở lại. Định cùng một cô y tá dáng điệu mập mạp đi vào. Định quay sang cô y tá, nói nhẹ.

“Chị trông cẩn thận nhé. Có việc gì gọi ngay cho tôi. Tôi sẽ trở lại sớm”.

Cô y tá cười nụ cười có tên là “yên tâm đê” rồi đi vào, bắt đầu kiểm tra lại Quân một lần nữa. Định đến bên Dương khi cô đang lờ đờ mở mắt ra.

“Đi nào, tôi đưa em về”.

Câu nói dịu dàng có sức sát thương … khủng khiếp làm cho Dương đờ đẫn mất một lúc. Cô đứng dậy, định thần một hồi lâu, rồi bước theo chân Định đang dứt khoát đi ra cửa.

“Cậu ấy… nhưng để cậu ấy…”

“Không sao. Tôi hỏi bác sĩ rồi. Vả lại có cô y tá trông nữa”.

Dương gật gật đầu đi theo Định. Khi đến khoảng sáng nơi họ đâm sầm vào nhau lúc trước, Định quay sang Dương. Lúc này anh mới để ý đến những vệt máu loang lổ trên người Dương.

“Vừa nãy em định đi ăn à?”

“Vâng”.

“Đồ ăn bệnh viện giờ chắc vẫn còn. Nhưng khó ăn đấy. Chịu khó đi xa một chút nhé, được không?”.

Dương gật gật đầu, không nói gì. Không phải vì quá đói, quá mệt, mà là vì, với mỗi sự ngọt ngào quan tâm, cô chẳng bao giờ có … sức đề kháng.

Định dong chiếc FX đã theo anh từ thời sinh viên đi về phía Dương đang đứng ngẩn ngơ trước nhà để xe bệnh viện. Trông cô bé nhỏ, yếu đuối với những vệt máu còn loang đầy trên áo, và nét mặt đã tái đi.

“Em lên đi”.

Dương trèo lên xe bằng hết sức lực còn lại. Nhưng đúng lúc chiếc xe rồ đi, Dương chợt thấy một cơn xây xẩm ập đến. Chới với, cô nhào tay ôm đại chiếc lưng đang sát gần mình nhất…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv