Sau cả buổi lao động, đến chiều Dương quyết tâm ra sức hưởng thụ triệt để những tiện nghi khu resort này. Hết xông hơi rồi lại chui vào bể sục, hết bơi lội rồi lại mátxa mátgần, đến nỗi khi buổi chiều ập đến, cô nằm xoài trên chiếc ghế ở hiên, ngắm nhìn hoàng hôn, nhấm nháp chút trà nóng, nghĩ đời chẳng còn gì ao ước nữa.
Mà quên, vẫn còn thứ để ao ước! Dương thở dài đầy ai oán. Đó là cái gã mà cô đã trịnh trọng tuyên bố sẽ tát cho hắn 1 cái khi hắn bước vào đời cô.
Ôi chao, ai sẽ chìa má ra cho cô tát đây cơ chứ?
Điện thoại nhấp nháy. Lúc này Dương mới để ý thấy có 3 tin nhắn. Duyên, Lam mỗi đứa 1 cái tin dài cả mét, sặc mùi ghen tị và cuối cùng dặn dò Dương nhớ phải liếc ngang liếc dọc xem có vớ được thằng Tây mắt xanh mũi lõ nào không, lại còn động viên rằng bọn Tây rất kết những đứa mít đặc An Nam kiểu da vàng mũi tẹt, mà điển hình là Dương khiến Dương không kìm được lăn ra cười. Tin nhắn còn lại là của Tân, hỏi vụ phỏng vấn tay Hoàng Định.
Lúc này Dương mới sực nhớ. Cô chép miệng, ngồi dậy, quyết định lê thân đi dò la tung tích của cái tay khỉ gió này.
Tuy nhiên, khi cô đến khu lễ tân, hỏi han thì được biết đồng chí Hoàng Định nào đó đã gửi lại chìa khóa phòng và lượn đi đâu rồi. Dương bèn nhờ cô lễ tân nhắn lại là có việc cần gặp, nếu anh ta về thì nhớ gọi cho cô, rồi ung dung đi về phòng.
Thật ra, trong email mà Tân gửi cho Dương, có cả email lẫn điện thoại của Hoàng Định. Có điều cô… lười không muốn mở. Thật thà hơn là vì cô không muốn động vào cái hộp thư mà giờ mở ra, cô sẽ thấy email của Long chình ình ra đấy. Nghĩ đến đây, Dương thầm chán ngán. Cô cứ tưởng cô tu thành đắc đạo, trái tim không bê tông cốt thép thì ít ra cũng cứng cỏi tí chứ, ai dè vẫn mềm như bún thế này.
Buổi chiều ở khu Resort quả thật đẹp đến mê mị. Biển xanh thẫm. Vài chiếc dù trắng chạy dọc đường bờ biển, không ấn tượng hay sáng tạo gì, nhưng vẫn tạo nên vẻ thanh thoát đặc biệt, nhất là khi lại chẳng có “mống người” nào mon men ra đấy. Dương vứt đôi dép sọc xanh sọc đỏ xuống hiên, tay cầm chiếc ipod của samsung có màu hồng cực kì “lúa” mà một người bạn (có thẩm mĩ “phi thường”) đã tặng cô, lững thững đi bộ ra ngồi ở dưới gốc dừa. Thả chân xuống nước, cảm nhận từng cơn gió biển rập rờn, bỗng nhiên Dương thấy bình yên đến lạ lùng. Cô chọn mấy bài của Rosewood, kiểu rock ballad nhẹ nhàngrồi cắm tay nghe, mắt nhắm lại, bụng dạ nhớ đến anh chàng Nhật Linh ngầu zai có mấy quả xăm ở gáy và bắp tay thiệt là oách mà duy nhất một lần cô đi xem anh chàng biểu diễn ở Mỹ Đình. Tiếc là ban nhạc này chẳng chịu sáng tác hát hò thêm gì, nên cô chỉ có mấy bài quẩn quanh mà nghe đi nghe lại. Lơ mơ thêm một chút, rồi chẳng hiểu Dương ngủ mất đi từ lúc nào.
Thức dậy vì cơn đói ập đến, Dương sững lại bất ngờ khi màn đèn treo của cả khu resort bừng lên như một vũhội của màu vàng tan chảy, sóng sánh như mật ong. Thiết kế ánh sáng ở đây quả là đẹp mắt. Dương ngu ngơ đứng nhìn hồi lâu, cảm giác bềnh bồng như trên mây. Chỉ cơn đói mới đủ sức kéo cô xuống mặt đất, khiến cô nhớ ra, cô phải về phòng.
Tuy nhiên, ngay cả cơn đói bụng cũng nhanh chóng biến mất, khi vô tình, bước chân của Dương lạc vào con đường hẹp tỉa hoa dâm bụt.
Vốn dĩ, cô nghĩ con đường này vắng tanh như chùa bà đanh ban ngày, thì chẳng cớ gì nó lại đông đúc ban đêm. Chắc chính vì cũng nghĩ như cô, mà có người đã chọn nơi đây làm vị trí để tỏ tình. “Diễn viên” lại là những người cực quen. Anh chàng sơ mi đen ban sáng và cô phục vụ.
“Em nghe nói anh sắp rời đi”
Sơ mi đen trầm lặng “Ừ”.
“Anh mới từ Hà Nội vô mà lại đi luôn sao”
Sơ mi đen vẫn kiệm lời “Ừ”.
Cô phục vụ lặng người đi như thất vọng, bàn tay siết lại xuôi theo người. Cuối cùng như lấy hết can đảm, cô ngẩng lên trực diện người đàn ông.
“Có thể anh cho em là trèo cao, hoặc em là người … vô duyên, cọc đi tìm trâu. Em biết em chỉ là cô phục vụ… Nhưng mà… em thích anh.
Ngập ngừng một lúc, cô gái tuyệt vọng bổ sung thêm câu “Mà không, em yêu anh!”
Sơ mi đen đứng im hồi lâu, vẻ vô cùng trầm lặng, không nói gì. Cô phục vụ như cảm thấy điều gì đó, vội xua tay.
“Anh đừng nghĩ là em bồng bột. Em suy nghĩ kĩ lắm rồi. Em chỉ sợ là là… không có dịp để gặp anh nữa…
Dương hít vào một hơi, tự dưng thấy ngưỡng mộ cô gái này thế. Ít ra cô nàng thật can đảm, thậm chí là còn “chặn” trước câu thoái lui của tay sơ mi đen kia. Định rút lui quay người trở lại một cách êm thấm, nhưng Dương bị sự tò mò hóng hớt quyến rũ. Nên cô đứng nép vào một góc, tai vểnh lên nghe.