Dư Tử Cường đồng ý với Chung Mẫn Liên dẫn Hà Tuyết Phi ra ngoài dạo phố, cho nên anh mang Hà Tuyết Phi đi dạo chung quanh một lúc, sau đó đưa cô đến khu giải trí, để tự cô chơi, dù sao đi bên cạnh có cô gái đẹp như cô, anh cũng sẽ không từ chối.
Hà Tuyết Phi rất ngoan ngoãn đi theo Dư Tử Cường, mặc dù cảm giác anh hơi lạnh lùng, nhưng so với thái độ lúc trước thì đã tốt hơn nhiều, cho nên cô tin rằng chỉ cần bọn họ tiếp xúc nhau nhiều hơn, nhất định sẽ bồi dưỡng được tình cảm.
"Tử Cường, chúng ta chơi trò gì tiếp đây?" Hà Tuyết Phi không hề chủ động nói ra ý kiến của mình, làm việc gì cô cũng hỏi ý của Dư Tử Cường, cho dù bản thân không thích cũng giả vờ thích, cố gắng ra vẻ dịu dàng dễ mến, hiểu chuyện.
"Đằng trước có rất nhiều cô gái đẹp, chúng ta qua xem đi." Dư Tử Cường sớm biết cô là người không có chủ kiến, cố ý chọn những trò chơi nguy hiểm mà con gái thường không dám chơi, vừa nói xong không đợi Hà Tuyết Phi đồng ý, anh đã đi tới chỗ đám đông.
Ở cùng loại con gái như khúc gỗ này thật là nhàm chám, so ra anh thích ở bên cạnh Tiểu Nhiên nhất, những lúc cãi nhau càng khiến cho cuộc sống của anh tăng thêm phần sinh động hơn.
Mặc dù Hà Tuyết Phi không chịu, nhưng lại không dám phản đối chỉ biết nhắm mắt đi theo, bất luận phải mất bao lâu cũng phải ở cạnh Dư Tử Cường, nắm chặc người đàn ông này, không buông tay dễ dàng.
Song, khi cô vừa đến gần, trong lòng càng thêm khó chịu, thậm chí muốn bỏ đi ngay, nhưng cô không thể, nếu như bỏ đi chính là chủ động buông tay, cô không muốn buông, cô phải gả cho người đàn ông này.
Cách 2 bước là đến song sắt, được cấu tạo hình lập phương, bên trong song sắt có một nhóm cô đẹp đang ngồi thành hàng, tất cả đều mặc bikini, mỉm cười nhìn mọi người trông rất quyến rũ, thỉnh thoảng còn đá lông nheo, có vài cô chỉ dùng một miếng vải nhỏ che đi ngực.
Cảnh mập mờ này, dĩ nhiên chỉ có đàn ông đến xem.
"Wow, mỗi người đều đúng chuẩn tôi thích, da láng trơn mịn, không nhỏ hơn C, tôi rất thích." Dư Tử Cường nhìn chằm chằm vào bộ ngực của các cô gái kia, bộ dạng đói khát, nét mặt thèm thuồng trông rất ghê tởm, còn mạnh miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng, "Làm ở trên giường với phụ nữ như vậy, nhất định rất sảng khoái."
"Tử Cường, anh ——" Hà Tuyết Phi rốt cục không thể bình tĩnh nữa, vừa kinh ngạc vừa giận dữ nhìn Dư Tử Cường, vừa muốn mắng vừa muốn đánh người, nhưng cô cố nhịn, chỉ biết giận dữ nhìn anh.
"Hà tiểu thư, size ngực cô bao nhiêu?" Dư Tử Cường nghe Hà Tuyết Phi lầm bầm tức giận, trong lòng thầm mừng càng muốn cô tức giận hơn, cố ý hỏi đến vấn đề này.
Chọc cô ta tức chết thì càng tốt nhất, cứ vậy sau này sẽ không còn đeo bám anh nữa.
"Em——"
"Bao nhiêu?"
"Em ——" Hà Tuyết Phi ngại ngùng cúi đầu xuống, bởi vì chung quanh có quá nhiều người, còn là đàn ông nên cô rất ngại nói ra , lấy hết dũng khí kéo Dư Tử Cường đi.
Dư Tử Cường không phản kháng, để mặc cô kéo đi, sau khi đến cửa liền đứng lại, rút tay mình về, bộ dạng lưu manh, cười xấu xa hỏi: "Sao hả, cô định ở chỗ này nói cho tôi biết size ngực cô số mấy sao? Giờ đến rồi, cô nói đi, tôi nghe đây?"
"Tử Cường, anh vốn không phải người như vậy, đúng không? Anh cố ý muốn chọc tức em thôi." Hà Tuyết Phi không ngượng ngùng nữa, ngẩng đầu lên lấy hết dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Tôi chính là người như vậy, cô đừng tưởng tôi là chàng trai thuần khiết, tôi cho cô biết tôi là người rất thực tế, mà thực tế thường rất tàn khốc, nếu như ngực cô không đạt yêu cầu của tôi, cô có hai lựa chọn."
"Lựa chọn gì?"
"Một là làm ngực to ra, hai là cút, nhưng muốn biết ngực thật hay giả, chỉ cần sờ qua một cái là biết, tôi không thích ở lâu cùng người nào có ngực giả, bởi vì ngực họ không thể khiến tôi vui, size ngực cô mấy, chỉ cần nhìn qua tôi liền biết." Dư Tử Cường ép Hà Tuyết Phi đến sát tường, hai tay đặt trên tường, ép cô vào giữa hai cánh tay, hai mắt nhìn chằm chằm bộ ngực cô, châm chọc nói: "Mặc kín mích vậy, còn là áo rộng thùng thình, rất khó nhận ra size ngực cô số mấy, nhiều phụ nữ vì muốn lừa người khác, thường sẽ nhét thêm đồ vào bên trong, với kinh nghiệm của tôi sợ rằng cả B cô cũng chưa tới."
Hà Tuyết Phi dựa lưng sát vách tường, hai tay che ngực mình căng thẳng, bởi vì quá khẩn trương liền nói chuyện cà lăm, "Anh, anh, anh không nên như vậy."
"Cô không phải du học nước ngòai về sao, người nước ngoài cởi mở nhiều hơn người trong nước, nhìn bộ dạng nhăn nhó thẹn thùng của cô, thật không giống người đi du học, giống dân quê mùa thì đúng hơn."
"Em, gia đình em dạy con rất nghiêm, mẹ em từ nhỏ đã dạy con gái phải biết tự trọng, không nên dễ dàng phát sinh quan hệ với đàn ông, chẳng lẽ dạy con nghiêm cũng không được sao?", mặt Hà Tuyết Phi đã trắng bệch, kích động phản bác, tận đáy lòng ngầm chột dạ, nhưng vẫn cố chết cãi lại.
Dư Tử Cường áp sát mặt tới trước mặt cô, thổi hơi lên trên mặt cô, giọng điệu thô tục: "Được, dĩ nhiên được, bất quá yêu cầu đối với đối tượng vẫn có, nếu cô không thể thỏa mãn tôi ở trên giường, vậy sớm cút đi."
"Em, anh—— nếu như sau khi chúng ta kết hôn, anh, anh có thể đối với em ——"
"Tôi nói là trước khi kết hôn, ngày ngày đều phải chạm vào phụ nữ, nếu cứ bồi dưỡng tình cảm với cô trước sau đó mới làm, vậy ai tới giải quyết vấn đề cho tôi, chẳng lẽ cô cho tôi ra ngoài tìm cô gái khác sao? Muốn bồi dưỡng tình cảm tốt nhất cứ bồi ở trên giường cũng được, cô nghĩ sao hả? Ừm ——"
"Tử Cường, đừng, đừng như vậy, em, cho em thời gian, em nhất định có thể hợp với yêu cầu của anh." Hà Tuyết Phi mạnh dạng bỏ tay ra không níu lấy vạt áo trước ngực nữa, nhưng hơi thở có hơi hổn hểng, có thể thấy cô đang rất căng thẳng.
Anh nói vậy, không phải muốn lên giường với cô sao, vì muốn được ở bên anh, phải trả bằng bất cứ giá nào cô cũng làm.
"Cho cô thời gian, xin hỏi phải mất bao lâu, tôi mới vừa nói ngày ngày đều phải chạm vào phụ nữ, hiện tại đang muốn cô có thể đáp ứng tôi không? Đúng rồi, cô còn chưa tôi biết size ngực số mấy?" Mặt Dư Tử Cường càng sát lại gần hơn, chỉ thiếu chút xíu là hôn lên mặt Hà Tuyết Phi.
"Em ——" ---vinhanhlqd---
"Tôi báo trước cho cô rõ, không phải size C, cô cút xéo cho tôi."
"Có, có." Hà Tuyết Phi thẹn thùng trả lời, đầu càng ngày càng cúi thấp hơn, lần đầu tiên cùng người khác phái bàn về vấn đề nhạy cảm này.
"Không nhìn ra, có phải cô đang gạt tôi."
"Này, chúng ta đổi chỗ khác nói chuỵên, có được không?"
Đề nghị này của Hà Tuyết Phi đã quá rõ ràng, đồng ý cùng Dư Tử Cường phát sinh quan hệ.
Mới vừa rồi Dư Tử Cường nói [lồ lộ] ra, chỉ muốn hù dọa cô thôi, không ngờ cô thật sự đồng ý, liền rút tay về, không dùng phương thức này nữa, tiếp tục lấy thái độ lạnh lùng nói chuyện với cô, "Giờ tôi không hứng thú."
Quả nhiên không thể nhìn phụ nữ qua bề mặt, bề ngoài thuần khiết như bách hợp, nhưng bên trong toàn là hoa hồng có gai.
"Tử Cường, anh, anh giận sao?" Hà Tuyết Phi cảm giác Dư Tử Cường đang giận, dù không biết mình đã nói sai gì nhưng biết họa từ miệng mình mà ra. Hiện tại chỉ có mình Dư Tử Cường mới giúp được gia đình cô, cho dù bây giờ phải lên giường với anh cô cũng làm.
"Cô nói chuyện có thể đừng cà lăm không, nghe rất mệt, rõ ràng thực chất bên trong là loài ‘lẳng lơ’, cứ giả bộ là thuần khiết, tôi ghét người giả dối. Phụ nữ khi đã lên giường, rõ ràng muốn la lớn lại cố giả vờ thuần khiết kiềm nén không dám hô la, trông thật ghê tởm."
"Em —— em không phải."
"Được rồi, người như cô tôi gặp quá nhiều rồi, đừng giả bộ nữa."
"Em ——"
"Tối nay tôi muốn đi hộp đêm, nếu cô muốn theo tôi, giờ thay quần áo khác đi."
"Thay quần áo, thay kiểu nào?" Hà Tuyết Phi cảm thấy bộ đồ mình mặc rất tốt, căn bản không cần đổi, dù biết hộp đêm không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng chỉ cần Dư Tử Cường nói ra cô sẽ đi.
"Mặc đơn giản thế sao đi hộp đêm chứ?" Dư Tử Cường tức giận phản bác.
"À, vậy giờ em đi về đổi bộ khác."
"Tôi không muốn lại đi đón cô nữa, đi, tôi dẫn cô đi bộ quần áo mới."
"Thật, có thật không?" Tử Cường chủ động mua quần áo cho cô, có phải trong lòng anh không hề ghét cô?
Nhất định là như vậy.
"Cô nói nhiều quá, tôi ghét con gái lề mề lắm." Dư Tử Cường xoay người, lạnh lùng đi thẳng, nhưng khi đi được hai bước liền dừng lại, hơi ngoái đầu lại, nhắc nhở cô, "Tôi cũng nói thẳng luôn, nếu cô gặp chuyện gì trong hộp đêm cũng đừng trách tôi, cô sợ thì bây giờ có thể về nhà, tôi không ép."
“Em không sợ, em sẽ đi cùng anh." Hiện tại Hà Tuyết Phi đã biết mình phải làm gì, sao chịu rời đi, nếu như trong hộp đêm anh muốn cô, cô cũng đồng ý.
"Vậy thì mang cô đi thay bộ quần áo khác, tôi ghét bạn gái mình ăn mặc bảo thủ."
"À."
Dư Tử Cường dẫn Hà Tuyết Phi đi, nhưng anh lại không phát hiện ra có người đang trốn trong góc khu giải trí, còn nghe và chứng kiến hết tất cả.
Đinh Tiểu Nhiên nghe Tiêu Vũ Huyên nói, liền đến khu vui chơi giải trí tìm Dư Tử Cường, ai ngờ tới cửa liền thấy anh đang thân mật với cô gái khác, liền tìm một góc trốn vào, khi nghe Dư Tử Cường nói chuyện với cô gái kia, nước mắt liền rơi xuống, vẽ ra hai hàng nước mắt.
Đồ lường gạt, tất cả đều là đồ lường gạt, còn nói nào là yêu cô, tất cả đều là nói dối, mới vừa rồi nghe Tiêu Vũ Huyên nói cô còn không tin, còn tự nói với chính mình những lời nghe được đều là giả, mắt thấy là thật, kết quả chỉ càng thêm đau lòng.
Bọn họ muốn đi hộp đêm chơi phải không, vậy cô cũng đi, tuyệt đối không để mình thua thê thảm đâu.