Mười gã đàn ông cao to hung hãn nghe theo lời của Mạc Khả Ngôn, xông lên, bao vây Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, không cho họ rời đi.
Nhưng bọn họ cũng chỉ vây lại chứ không có ra tay.
Tạ Thiên Ngưng thấy như vậy thì khẩn trương đến mồ hôi rơi khắp người, toàn thân run run. Từ trước tới giờ, cô không hề thích tiếp xúc với những người có quyền có thế, bởi vì những người đó động một chút là lấy tiền hoặc dùng quyền để ức hiếp người khác, và người thua thiệt vẫn luôn là mình.
Xem ra cô nghĩ không sai, hiện tại cái thiên hậu điện ảnh này ỷ có chút danh tiếng, có mấy đồng tiền dơ bẩn, thì liên tục khinh khi người khác.
"Con khỉ nhỏ, làm thế nào, lần này chắc chắn sẽ bị đánh đó?" Mặt cô nhăn nhó, nhỏ giọng hỏi, hình như cô đã bị dọa đến mất hồn.
Nếu lỡ đánh nhau thật, thì họ không chết cũng tàn phế thôi.
"Nhớ kĩ những lời anh vừa nói với em, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng không cần phải lo lắng, lại càng không cần đỡ cho anh cái gì, biết không?" Phong Khải Trạch tỏ ra rất bình tĩnh, chính xác là không bị những tên cơ bắp vạm vỡ kia dọa sợ, còn có thể dịu dàng nói chuyện với cô.
"Đến lúc nào rồi mà anh còn có tâm tình nói thứ này." Cô tức giận phản bác lại, trong lòng càng lúc càng sốt ruột.
Cô sốt ruột, nhưng anh lại không, thật đúng như hoàng đế không gấp mà thái giám đã gấp.
"Cho dù khi nào, chỉ cần em an toàn, em không có việc gì, thì anh luôn có tâm tình nói những chuyện khác." Anh hơi cúi người xuống, kề sát mặt cô, lấy tay nhéo cái mũi của cô, tràn đầy cưng chiều, bộ dạng có chút như đang đùa giỡn.
Cô nhíu mày hất tay anh ra, nghiêm túc nói "Anh đàng hoàng một chút đi, chúng ta đang đối đầu với kẻ mạnh đấy!"
"Kẻ mạnh ở đâu?"
"Khỉ nhỏ, đừng lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn được không, em không muốn anh có chuyện. Không thì thế này, em đến nói xin lỗi Mạc Khả Ngôn, cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, em tin tưởng chỉ cần thành tâm xin lỗi thì sẽ không có vấn đề gì." Tạ Thiên Ngưng không muốn làm lớn chuyện này nên quyết định muốn nói xin lỗi với Mạc Khả Ngôn.
Nhưng Phong Khải Trạch thì không nghĩ vậy, vẻ mặt vốn là dịu dàng trở nên cực kì nghiêm túc, còn có tức giận, mạnh mẽ nói: "Không cho phép nói xin lỗi, chọc tới anh, đó là cô ta tự tìm đường chết."
"Nhưng ——"
"Em cứ đứng bên cạnh anh là được, còn lại tất cả cứ để anh giải quyết, ngoan!" Anh xoa đầu của cô giống như đang dỗ trẻ con.
Bị người ta xem thành trẻ con mà dụ dỗ, Tạ Thiên Ngưng cảm thấy thật lúng túng. Nếu bình thường, cô nhất định sẽ tranh cãi tới cùng, nhưng tình huống bây giờ thì khác, cô vẫn nên im lặng thì hơn.
Mạc Khả Ngôn đứng ở bên cạnh, nghe rõ ràng lời hai người nói. Dáng vẻ tình nồng ý mật của họ, khiến cô nhìn mà rất tức giận, trong lòng còn có một chút đố kị.
Trong tình huống này bọn họ còn có thể liếc mắt đưa tình, thật sự là không để thiên hậu điện ảnh như cô vào mắt. Nhất là một người đàn ông ưu tú như thế, lại có thể cam lòng chiều chuộng một người xấu như vậy, mà không đoái hoài đến một người đẹp như cô, đáng ghét.
Xem ra hôm nay cô phải dạy dỗ hai người thật tốt, bằng không chuyện này mà truyền ra ngoài, mặt mũi của cô vứt đi đâu?
"Hai người các người đủ chưa, lúc này còn có tâm tình nói chuyện yêu đương, thật là buồn cười?"
"Mạc Khả Ngôn, tôi thấy cô quá chán ngán cuộc sống an nhàn của mình, muốn sống khổ một chút, vậy được rồi, tôi sẽ giúp cô." Phong Khải Trạch quay lại nhìn Mạc Khả Ngôn, trong mắt tràn đầy khinh thường và chán ghét, còn có chút khí phách tà ác.
Ánh mắt đáng sợ này khiến toàn thân Mạc Khả Ngôn rợn lên, run rẩy liên tục.
Người bình thường không thể nào có ánh mắt như thế, rốt cuộc anh là ai?
Mặc kể anh là ai, vì tranh hơn thua, cô tuyệt đối không thể nhượng bộ.
"Khoác lác vô sỉ, sao anh không để ý xem tình huống bây giờ là như thế nào, còn dám mở miệng ngông cuồng, muốn giúp đỡ tôi, nên nói là tôi sẽ giúp đỡ anh đấy." Mạc Khả Ngôn đưa mắt nhìn xung quanh, tỏ ý ưu thế của mình.
"Cô thật muốn chết như vậy sao?" Phong Khải Trạch giễu cợt hỏi.
"Không cần khua môi múa mép, người có mắt đều có thể nhìn được tình hình bây giờ thế nào. Chỉ cần tôi nói một câu, các người sẽ biến thành bao cát để người khác đánh ngay."
"Cô chắc chắn?"
"Tôi cực kỳ chắc chắn."
Mạc Khả Ngôn càng nói càng tự tin, vốn còn có chút sợ hãi, nhưng bây giờ tất cả đều biến mất.
Cô tại sao phải sợ, chỉ là một ánh mắt mà thôi, nhiều diễn viên có thể diễn xuất ánh mắt như thế, không có gì phải lạ.
Tạ Thiên Ngưng thấy Mạc Khả Ngôn tự tin như vậy, mức tin tưởng dành cho Phong Khải Trạch càng giảm xuống. Tình huống bây giờ nguy cấp thế nào, cô sao có thể tin tưởng anh có thể giải quyết êm xuôi?
Nếu chuyện tiếp tục kéo dài, chắc chắn sẽ có vũ lực, cô nên làm gì đây?
Trong lúc Tạ Thiên Ngưng lo lắng nghĩ biện pháp, thì Phong Khải Trạch thản nhiên cầm điện thoại di động lên, bấm trên máy vài cái, vô cùng ung dung gọi điện thoại.
Sau khi điện thoại kết nối, chỉ nghe anh nói một câu: "Ngay bây giờ, lập tức làm cho Mạc Khả Ngôn biến mất khỏi làng giải trí, nguyên nhân ra sao tạm giữ bí mật, cậu chỉ cần làm tốt là được rồi."
Nói xong một câu anh liền cúp điện thoại.
Lời nói mạnh mẽ, dứt khoát, khiến Mạc Khả Ngôn hoảng sợ, sắc mặt cũng tái nhợt, kinh hoảng một lúc sau, từ từ khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng không ngừng tự nhủ với mình: đối phương chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi. Đùa người ta à, anh ta làm sao có thể chỉ một lát có thể khiến cô biến mất khỏi giới giải trí, không có khả năng, cho nên nhất định anh ta chỉ đang hù dọa người, cô không thể bị anh hù sợ.
Mạc Khả Ngôn nén sợ hãi, lớn tiếng giễu cợt nói: "Anh bớt khoác lác đi, chỉ bằng anh thì không thể đẩy tôi ra khỏi làng giải trí dù chỉ một chút đâu."
"Rất nhanh sẽ biết." Phong Khải Trạch cười lạnh nói, sau đó mở điện thoại di động vào thegioitruyen.com, nhìn tin tức phía trên, tiếp đó lộ ra một nụ cười hả hê.
Không tệ lắm, mới một chút, Cự Phong liền thu thập được tất cả tài liệu bê bối của Mạc Khả Ngôn, làm việc xem như có hiệu suất.
Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy Phong Khải Trạch cười đến cực kì gian trá, bèn xích gần tới muốn xem trên điện thoại có cái gì, nhưng còn chưa xem được, anh đã tắt đi.
Không có biện pháp, cô đành mở miệng ra hỏi: "Này, anh đang xem cái gì vậy, trông vui vẻ thế?"
"Nhìn chút tin tức giải trí trên báo mạng."
"Đến lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng xem báo, thiệt là." Cô tức giận khiển trách, trong lòng lại bắt đầu gấp gáp, len lén liếc mắt nhìn mấy tên lực sĩ bao vây họ, sợ run cả người.
Nếu đánh nhau thật, sợ rằng chỉ một đấm cô liền gục xuống.
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng sợ, thân thể không tự chủ được bước đến gần Phong Khải Trạch, kề cận anh, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Lần này Mạc Khả Ngôn tức chết rồi, lửa giận càng ngày càng tăng, nhưng vẫn không muốn làm căng chuyện này, bèn lùi một bước: "Con người của tôi rất rộng lượng, chỉ cần các người chân thành xin lỗi, tôi liền xem như không có chuyện gì xảy ra, thế nào?"
"Được, tôi——" Tạ Thiên Ngưng vui vẻ bước ra, định xin lỗi.
Nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị Phong Khải Trạch kéo về, nghiêm nghị ra lệnh: "Không được phép nói xin lỗi."
"Chỉ là xin lỗi thôi mà, cũng không mất miếng thịt nào, nói xin lỗi có thể giải quyết tất cả vấn đề, có cái gì không tốt?" Cô không vui, cảm thấy không nói nổi với hành động rước lấy phiền toái của anh.
Rõ ràng có thể giải quyết tốt, thế nhưng anh lại nhất định làm cho chuyện này trở nên phức tạp, nhất định là đầu có vấn đề.
"Em không sai, tại sao phải xin lỗi cô ta?"
"Chẳng qua là xin lỗi mà thôi, anh cũng đừng so đo như vậy, được không?"
"Không được, chuyện hôm nay anh nhất định phải so đo, muốn trách thì trách ả không tự lượng sức, ai không chọc, cố tình kiếm chuyện với anh, còn dọa em sợ như vậy, ả nhất định phải trả giá đắt."
"Anh, em, chuyện này ——" Tạ Thiên Ngưng đành im lặng, nói thế nào cũng không được, chỉ có thể lo lắng trong lòng.
Mạc Khả Ngôn lại một lần nữa bị lời nói Phong Khải Trạch dọa khiếp sợ. Cô suy nghĩ một chút, hiện tại mới nhớ tới mình còn chưa có biết tên tuổi đối phương, liền cao ngạo hỏi: "Anh là ai, lại dám lớn lối như thế, có giỏi thì xưng tên ra?"
Vừa mới hỏi xong, chợt điện thoại di động vang lên.
Phụ tá lấy di động từ trong túi lấy ra, nhìn tên hiển thị trong điện thoại, phát hiện là Đạo diễn lớn, lập tức đưa cho Mạc Khả Ngôn: "Mạc tiểu thư, là điện thoại của đạo diễn Từ."
Vừa nghe đến đạo diễn Từ, Mạc Khả Ngôn nhanh chóng cầm điện thoại tới đây, ấn nút trả lời, kiều mỵ nói: "Đạo diễn Từ, sao trễ như vậy mới gọi cho em, có chuyện gì không?"
Giọng nói kia đầy sắc dụ.
Phong Khải Trạch nhìn Mạc Khả Ngôn nghe điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười tà.
Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy nụ cười kỳ quái của anh, trong lòng vô cùng khó hiệu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Sự bí ẩn của anh khiến cô có cảm giác không dám tới gần, nhưng lại không kiềm hãm được suy nghĩ muốn thân cận anh, hưởng thụ sự quan tâm, che chở, sủng ái của anh.
Cô nên lựa chọn thế nào đây?
Trong lúc Tạ Thiên Ngưng còn mê man với suy nghĩ chính mình, bên tai chợt vang lên tiếng hét sợ hãi của Mạc Khả Ngôn, làm cô giật mình.
"Cái gì, đạo diễn Từ, ông bị sao vậy, chúng ta vừa mới ký các hợp đồng quảng cáo đại diện, sao đột nhiên hủy bỏ. Còn nữa sao lại đồng thời hủy bỏ hết các suất diễn của tôi chứ, ông có nhầm không vậy?"
"Đạo diễn Từ, chuyện đột nhiên như vậy, ông cũng phải cho tôi một lời giải thích đi, không thể nói hủy hợp đồng là hủy được, thật ra muốn ông tôi làm sao đây?"
"Đạo diễn Từ, đạo diễn Từ ——"
Rõ ràng, đối phương đã cúp điện thoại.
Mạc Khả Ngôn lòng như lửa đốt, gọi lại, nhưng đối phương không nghe, cuối cùng trực tiếp tắt máy làm cô càng sốt ruột hơn, đang muốn gọi cho quản lý hỏi rõ chuyện gì xảy ra, thì vừa lúc quản lý gọi cho cô.
Một cuộc gọi này, làm cô khiếp sợ lẫn đả kích.
"Cái gì, tất cả các hãng sắp kí hợp đồng đều hủy bỏ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không làm rõ được anh cũng không cần làm việc nữa."
"Này, này ——"
Lần này, đối phương cũng cúp điện thoại trước như vừa nãy, xem ra quản lý cũng không muốn tiếp tục làm việc.
Đám người vạm vỡ vây quanh Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, nhận ra tình huống đang thay đổi, nên hơi tránh ra, không bao vây bọn họ nữa.
Cho dù là ai đều có thể nhìn ra được, Mạc Khả Ngôn đang thất thế, nguyên nhân rất có thể là đắc tội hai người kia. Hiển nhiên, lai lịch hai người kia không nhỏ, nên không đắc tội thì tốt hơn.