Tạ Thiên Ngưng trở lại nhà trọ mình thuê, cầm cái hộp trong tay, do dự không biết nên xử lí thế nào. Như lúc đã nói.
Bỏ đi, dường như có chút không bỏ được.
Không bỏ, lại cảm thấy chướng mắt.
Cô nên giữ hay bỏ?
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng phiền lòng, liền tiện tay ném cái hộp vào ngăn tủ, không để ý tới nữa, sau đó tháo đôi giày cao gót đã đi cả ngày ra, thay bằng đôi dép lê thoải mái, lấy bộ quần áo thoải mái bình thường, đi vào phòng tắm, thay bộ quần áo xinh đẹp, tẩy lớp trang điểm trên mặt, đầu tóc cũng tùy ý búi lên, khôi phục lại dáng vẻ quê mùa.
Bây giờ cô đang phiền muộn, không có tâm tư nghĩ đến những thứ này.
Có lẽ sau khi ngủ một giấc sẽ tốt hơn.
Tạ Thiên Ngưng tắm xong, nhìn đồng hồ, dù bây giờ mới là bảy giờ tối, nhưng đã mệt mỏi muốn ngủ rồi.
Ngay lúc cô muốn lên giường đi ngủ, điện thoại di động lại nhận được tin nhắn mới, liền uể oải cầm điện thoại di động lên xem là tin nhắn gì.
Khi thấy Ôn Thiếu Hoa gửi tin nhắn tới thì nhất thời kinh ngạc đến không còn buồn ngủ, nhanh chóng mở tin nhắn ra xem.
Trên tin nhắn viết: Chín giờ tối, gặp tại quán trà sữa Dương Quang.
Ôn Thiếu Hoa rất ít khi hẹn cô, sao tối hôm nay đột nhiên hẹn gặp cô, hơn nữa còn là chín giờ tối?
Cô có nên đi hay là không?
Tạ Thiên Ngưng do dự mấy phút, vẫn là quyết định ra ngoài gặp hắn một chút, xem rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Tùy ý tìm bộ quần áo để mặc, tóc cũng chải qua loa liền ra cửa, không quan tâm nhiều đến vấn đề hình tượng.
Khi cô tới quán trà sữa Dương Quang, đã là chín giờ tối, vậy mà trong quán vẫn còn rất náo nhiệt, gần như chật khách, hơn nữa đa số là các đôi tình nhân.
Cô nhìn nhiều lần, cũng không thấy bóng dáng Ôn Thiếu Hoa đâu, trong lòng có chút mất mát, sau đó tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Mỗi lần hẹn hắn đều đến trễ, có lúc trễ mấy tiếng, có lúc còn cho cô leo cây.
Lần này cùng lắm là cho cô leo cây thôi.
Mặc kệ có phải hay không, dù sao cũng đã tới, thôi thì đợi chút vậy.
Tạ Thiên Ngưng gọi một ly trà sữa, miệng không uống một ngụm...thỉnh thoảng nhìn quanh cửa, xem Ôn Thiếu Hoa có tới không, nhưng nhìn một lần lại thất vọng một lần.
Thời gian từng chút trôi qua, không bao lâu một tiếng cứ như vậy lặng lẽ trôi đi mất.
Trong thời gian một tiếng này, cô chỉ uống vài ngụm trà sữa, hơn một nửa thời gian đều là nhìn cửa.
Lần cuối cùng ngẩng đầu, vẫn không có kết quả gì đành nặng nề thu hồi tầm mắt, nhìn ly trà sữa bằng thủy tinh trước mặt, cảm thấy mình rất buồn cười.
Ôn Thiếu Hoa nhắn một tin cô liền ngây ngốc đến nơi hẹn, có phải thật không có chút khí tiết nào không?
Nếu như đã không còn quan hệ với hắn, tại sao cô còn phải nghe lời đến nơi hẹn, tại sao cô vẫn ngoan ngoãn phục tùng hắn, cự tuyệt không được sao?
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng giận, nhìn đồng hồ, đã sắp mười rưỡi, định không chờ nữa, vì vậy đứng lên, nhưng khi muốn rời đi thì Ôn Thiếu Hoa lại tới, khiến cô cả người cũng cứng ngắc, ngơ ngác đứng tại chỗ bất động, sững sờ nhìn anh.
Anh ta tới.
Ôn Thiếu Hoa mặt không thay đổi đi tới, không nói gì, trực tiếp cầm ly trà sữa trên bàn, hắt lên mặt Tạ Thiên Ngưng.
Hắt xong, lại để cái ly xuống, tức giận mắng: "Tạ Thiên Ngưng, đừng ở đây làm chuyện khiến người khác buồn nôn, cô càng như vậy, càng khiến cho người khác chán ghét cô mà thôi."
Khách xung quanh nghe được tiếng mắng, đều nhìn lại, vốn đang nói chuyện với người yêu, cũng ngừng, lẳng lặng nhìn hai người kia.
Không khí xung quanh nặng nề, giống như thời gian ngừng lại.
Khuôn mặt Tạ Thiên Ngưng bị hắt trà sữa, buộc phải nhắm mắt lại, chờ trà sữa trên mặt rơi xuống, mới chậm rãi mở mắt ra, lửa giận trong lòng bùng nổ, nhưng cô lại hết sức áp chế lạnh lùng hỏi: "Ôn Thiếu Hoa, tôi đâu có trêu chọc gì anh, sao phải đối xử với tôi như vậy?"
Cô biết, anh ta hẹn cô ra ngoài không phải chuyện tốt gì.
Cho dù biết không phải là chuyện tốt, nhưng cô vẫn phải tới.
Có lẽ trong lòng cô còn ôm ảo tưởng, ảo tưởng anh ta có thể xin lỗi cô.
Nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện đó vĩnh viễn không thể.
"Cô không trêu chọc tôi, nhưng cô đi khắp nơi tìm Minh San gây chuyện."
"Tôi đến tìm cô ta gây chuyện bao giờ?"
Lại bị vu tội, cô thật sự nổi giận.
Rõ ràng cô chẳng làm gì, nhưng lại liên tiếp gánh tội danh, thật giống như gặp ác mộng liên tục, không có kết thúc.
"Cô còn dám nói là hôm nay cô không về Tạ gia?" Bộ dạng của Ôn Thiếu Hoa trông như đang vấn tội tra khảo, hoàn toàn định tội cho Tạ Thiên Ngưng.
"Tôi có về Tạ gia, nhưng lúc đó Tạ Minh San không có nhà. Người cô ta đều không ở đấy, tôi gây chuyện với cô ta thế nào?"
"Khi dễ một người, không cần ngay trước mặt, trước mặt bác Tạ cô chia rẽ tình cảm của họ, đây không phải là gây chuyện sao?"
"Ôn Thiếu Hoa, anh muốn định tội tôi thì phải có chứng cớ, xin hỏi anh có chứng cớ gì chứng minh tôi chia rẽ tình cảm của họ?" Tạ Thiên Ngưng nghe tội danh như vậy, rống to rít gào, lửa giận trong lòng hoàn toàn bộc phát ra.
Quả nhiên là người xui xẻo, uống nước cũng có thể nghẹn chết, tự nhiên mắc tội làm cô nói không nên lời.
"Cái này rõ ràng là sự thật, còn cần chứng cớ sao?"
"Đúng, rõ ràng thật sự không cần chứng cớ, anh là một con heo ngu ngốc, đây rõ ràng là sự thật, không cần chứng cớ chứng minh."
"Cô có biết, cô nói chuyện thật đáng ghét, bởi vì những lời từ miệng cô nói ra vĩnh viễn vô cùng khó nghe." Ôn Thiếu Hoa không giống như Tạ Thiên Ngưng lớn tiếng mắng người, giọng nói bình bình đạm đạm, nhưng nói lời lại cực kỳ khó nghe.
Phụ nữ nên dịu dàng giống như nước, không phải đàn bà chanh chua giống cô.
"Vậy anh có biết, cả người anh đều rất đáng ghét, bởi vì trên người anh, tôi không nhìn ra anh là hạng đàn ông có điểm nào tốt." Tạ Thiên Ngưng tức giận giễu cợt lại, lần này cô tuyệt đối không muốn khóc, chỉ muốn mắng chửi người, vui vui vẻ vẻ mắng chửi người.
Cô lại có thể làm hôn thê của người như thế mười năm, thật là ngu ngốc.
"Mặc kệ cô nói thế nào, hôm nay tôi chỉ muốn cảnh cáo cô, đừng nghĩ tới việc làm tổn thương Minh San, cũng đừng nghĩ tới chuyện chia rẽ tình cảm của cha con họ, nếu không tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô."
"Tôi nói rồi, tôi chưa từng làm tổn thương Tạ Minh San, cũng không chia rẽ tình cảm của cha con họ, anh tin cũng được không tin cũng chẳng sao, đáp án của tôi chính là vậy."
Ôn Thiếu Hoa không phản bác, chỉ khinh thường cười lạnh, trầm mặc một lúc sau, tiếp tục giễu cợt hỏi: "Nghe nói cô đã có bạn trai mới, vậy sao anh ta không đi cùng cô chứ? Bác Tạ nói cô trở nên rất xinh đẹp, theo tôi thấy một chút cũng chẳng thay đổi gì, vẫn là xấu xí chết đi được." (vinhanh: giận dữ, nghiến chặt răng, ta muốn lôi đầu tên quỷ này dìm dìm chết mới hả dạ).
"Không sai, tôi mới có bạn trai mới, so với anh còn tốt hơn rất nhiều. Cho nên không cần mang anh ấy theo, sợ anh ấy hiểu lầm tôi cùng vị hôn phu trước còn có khúc mắc. Về phần xinh đẹp, với tôi mà nói anh không xứng đáng để nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của tôi, bởi vì ở trước mặt anh thể hiện sự xinh đẹp của tôi, chính là một sự nhục." Tạ Thiên Ngưng hùng hồn phản bác, coi như là thua, cũng phải giữ được thể diện. (vinhanh *đập bàn* hay, nói rất hay).
Thua người tuyệt không thua trận, thể diện này cô phải giữ.
Ôn Thiếu Hoa khinh thường, cười lạnh phản bác: "Cô cứ ở đó mà khoác lác đi."
"Có khoác lác hay không thì trong hôn lễ của anh, anh sẽ biết rõ đáp án, hừ." Tạ Thiên Ngưng không nói thêm lời nào, hừ lạnh một tiếng liền đi lên trước.
Nhưng khi đi tới bàn bên cạnh thì chợt dừng bước, tiện tay cầm đồ uống của người khác lên, sau đó gọi Ôn Thiếu Hoa một tiếng: "Ôn Thiếu Hoa ——"
Ôn Thiếu Hoa xoay người còn chưa kịp phản ứng, một ly chất lỏng lạnh lẽo liền hắt lên trên mặt hắn, ý lạnh trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, nhưng lại không cách nào dập tắt lửa giận trong lòng hắn, hắn quát to: "Tạ Thiên Ngưng ——"
Tạ Thiên Ngưng đem cái ly để lại trên mặt bàn, cười lạnh nói: "Đây là trả lại ly trà sữa vừa rồi anh mới hắt vào mặt tôi."
Nói xong, từ trong túi xách lấy ví ra, cầm lấy tờ 100 đồng đặt lên bàn, nói xin lỗi với hai vị khách ngồi ở cái bàn kia: "Ngại quá, tôi lấy đồ uống của hai người hắt một kẻ ngu ngốc, phí tổn hôm nay của hai người tôi trả."
". . . . . ."
Không đợi hai người khách này phản ứng kịp, Tạ Thiên Ngưng đã đi tới cửa.
Ôn Thiếu Hoa đứng tại chỗ bất động, hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Thiên Ngưng đang rời đi, cho đến khi cô biến mất thì hắn mới bực tức rời đi.
Hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng nổi giận như thế, cô hôm nay, một chút cũng không giống cô gái hay ngượng ngùng trước đây.
Nhưng mà cô bây giờ trông lại đáng ghét hơn.
Sau khi Tạ Thiên Ngưng rời khỏi quán trà sữa, đi tới bên đường, muốn gọi một chiếc taxi, nhưng cô còn chưa vẫy thì có một chiếc xe con dừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống làm cô thấy rõ người bên trong, có chút kinh ngạc: "Là anh."
Phong Khải Trạch cười nhạt một tiếng, sau đó mở cửa xe, ôn hòa nói: "Lên xe đi, anh đưa em về."
Cô không do dự, trực tiếp lên xe, sau đó cài chặt dây an toàn, gương mặt buồn bực, không nói lời nào.
Anh cũng không hỏi, chỉ lái xe.
Không phải anh không hỏi, mà anh biết rất rõ chuyện gì.
Lúc cô rời khỏi nhà thì anh đã biết rồi, nhưng chỉ đi theo phía sau xem xem cô rốt cuộc đi làm cái gì.
Khi anh thấy cô tới gặp Ôn Thiếu Hoa, giận đến muốn đánh người, nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến anh có chút vui vẻ.
Hai người bọn họ càng ầm ĩ kịch liệt thì tình cảm càng nhạt, như vậy Ôn Thiếu Hoa ở trong lòng của cô sẽ từ từ không có địa vị gì.
Đây đối với anh mà nói, là một chuyện tốt.
Tạ Thiên Ngưng trầm mặc thật lâu, chờ trong lòng hết giận, lúc này mới lên tiếng nói chuyện: "Làm sao anh biết tôi ở chỗ này?"
"Đi theo em tới." Phong Khải Trạch không có giấu diếm, trực tiếp trả lời.
"Anh theo dõi tôi."
"Phải nói là anh quấn em. Anh muốn theo đuổi em để em có thể làm vợ anh, vì vậy sao anh có thể không quấn chặt lấy em được chứ, ngộ nhỡ em bị người khác theo đuổi thì anh chẳng phải rất bất hạnh sao."
"Cám ơn!" Cô không tức giận, mà là nhỏ giọng chân thành nói cám ơn.
"Điều anh muốn không phải là em cảm ơn anh, mà là trái tim của em. Anh theo đuổi em, là trực tiếp, mà không quanh co lòng vòng."
"Tôi muốn anh giúp tôi." Tạ Thiên Ngưng không để ý đến những lời này của anh, trầm thấp cầu khẩn.
"Không thành vấn đề, anh chắc chắn sẽ giúp em. Em chỉ cần chờ trong hỗn lễ của bọn họ, mà tỏa sáng một hồi đi."