Buổi hôn lễ đã bắt đầu.
Trên trăm chiếc xe nổi tiếng chạy nói, giống như một đoàn xe lửa lớn không ngừng nối đuôi nhau thành một hàng dài, khí thế hùng hồn, hoành tráng, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ rồi. Hai bên đường đông cứng người, đều chăm chú tìm xem bóng dáng của cô dâu chú rể.
Nghe đồn Phong Khải Trạch chính là ma quỷ hóa thân, làm việc đều là âm thầm, không bao giờ công khai thân phận của mình trước công chúng, nhưng vào lúc này đây, anh lại gióng trống khua chiêng cử hành hôn lễ. Vả lại mới vừa hủy bỏ hôn lễ với Hồng Thi Na, lại làm như vậy giống như muốn cho toàn bộ thế giới biết hôm nay anh kết hôn.
Ngồi trên xe hoa, trong tay Tạ Thiên Ngưng cầm lấy bó hoa, trong lòng cảm thấy ngọt như mật đường, hôn lễ quá mức phóng đại, khiến cô thấy rất khẩn trương.
Cô rất cảm ơn ông trời đã cho cô một người chồng tốt, một người có thể bầu bạn cả đời này, cho nên cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có một đám cưới hạnh phúc như vậy. Cho tới nay, cô cũng giống như những cô dâu khác, đều mong được gả cho người mình yêu, nhưng thế giới này luôn có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, làm người ta không thể ngờ được.
Hôm nay hôn lễ, nhất định sẽ được hoàn thành thuận lợi, chỉ cần qua hôm nay, cô đã là vợ của khỉ con rồi.
Phong khai trạch ngồi bên cạnh chẳng hề lo lắng, cả người đều là Tây phục, còn đeo kính đen, thoạt nhìn khá lạnh lùng, thực ra trong lòng rất kích động.
Không ngờ rằng đời này anh có thể cùng quả táo bước vào lễ đường làm đám cưới, xem ra ông trời đã không tệ bạc với anh.
Thấy anh đeo mắt kính, cô đưa tay gỡ xuống, "Em chưa từng thấy qua chú rễ nào lại đi đem kính, chẳng ra thể thống gì, không cho đeo."
"Ta đã quen khi ở trước mặt mọi người luôn đeo kính, để họ không muốn để nhìn ra. Có một loại người, có thể nhìn thấu suy nghĩ của ai đó từ trong ánh mắt của họ." Anh hờ hững giải thích, nhưng vẫn không có lấy cặp mắt kính lại.
"Trong mắt của anh bây giờ chỉ có hạnh phúc thôi, nên hãy để cho người khác nhìn đi, dù sao cũng không mất một miếng thịt nào cả. Em mặc kệ, dù sao hôm nay anh không được phép đeo kính."
"Em là vợ anh, dù em nói cái gì anh cũng đều sẽ nghe theo em." Anh hôn lên mặt cô một cái, không quan tâm bên ngoài đang rất nhốn nháo.
"Hôn nay anh là chú rễ, là một nhân vật rất quan trọng đó." Cô giúp anh chỉnh lại một cái cà vạt, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Đợi lát nữa vào lễ đường, ở trước mặt cha xứ nói rằng ‘tôi nguyện ý ’, vậy thì không ai có thể chia lìa vợ chồng bọn họ rồi.
Bởi vì số người quá đông, cho nên hôn diễn được tổ chức ở ngoài trời, hội trường khách đến dự rất đông, đám ký giả truyền thông cũng chiếm hết một phần tư, còn có những người không có thiệp mời cũng đến xem náo nhiệt, lại có những cô gái ăn mặc xinh đẹp đảo mắt nhìn chung quanh, ý đồ mượn cơ hội tìm kiếm bạch mã hoàng tử ình.
Trong một góc khuất của lễ đường, có một người phụ nữ đeo kính đen đứng nép một bên, tựa như sợ người ta nhìn thấy diện mạo của bà.
Lâm Thư Nhu đến dự hôn lễ, nhưng sợ ló mặt ra bị Tạ Thiên Ngưng thấy, cho nên chỉ biết trốn ở trong góc để nhìn.
Hà Phương Quốc đi tới, thở dài nói: "Cô dâu sắp đến, cô cứ định che giấu mãi như vậy sao?"
"Cậu biết rõ tình cảnh hiện giờ của tôi mà, cần gì phải hỏi?"
"Thư Nhu à, tôi thấy đều là do cô tự đi tìm khổ não, sao không cùng Thiên Ngưng ngồi xuống nói chuyện với nhau một lần, không nên che giấu như vậy, cô khổ thì con bé cũng khổ, đã là hai mẹ con với nhau, còn có gì không thể nói ra?"
"Tiểu Hà, đừng nói nữa, thật ra như vậy cũng rất tốt, Thiên Ngưng gả cho Phong Khải Trạch nhất định sẽ rất hạnh phúc. Con gái được hạnh phúc, tôi làm mẹ nó cũng không thấy nuối tiếc, từ nay vĩnh viễn biến mất cũng đượ. Năm giờ chiều hôm nay tôi sẽ lên máy bay đến Nước Mỹ, chẳng biết khi nào mới về, giờ trong lòng tôi chẳng còn biết phải làm gì nữa, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi."
"Cô đang trốn tránh hiện thực đó." Hà Phương Quốc thấy hơi khó chịu, không muốn bà cứ trốn tránh như vậy mãi.
Nhưng Lâm Thư Nhu không có để ý, chỉ nhún nhún vai, lắc đầu một cái, cười khổ nói: "Trốn tránh thì trốn tránh, cả đời này tôi làm gì cũng đều thất bại, hiện tại tôi không có dũng khí để đối mặt với bất cứ điều gì, cho nên chẳng thể làm gì khác là cứ lẫn trốn hiện thực thôi."
"Cô có nghĩ tới, thật ra Thiên Ngưng rất muốn được gặp cô, rất muốn cô đến chúc phúc cho nó không."
"Tôi yên lặng đứng chỗ này cũng xem như là chúc phúc rồi. Tiểu Hà, trong khoảng thời gian này, phiền cậu chú ý nhiều đến cuộc sống của Thiên Ngưng giúp tôi, còn có Tử Mạnh nữa, đừng để cậu ta làm chuyện gì ngu ngốc, có được không."
"Cô vẫn không yên tâm về hai đứa trẻ này, vậy sao không tự mình chăm lo cho chúng chứ?"
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, cô dâu đến rồi, cậu mau vào bàn ngồi đi. Nếu có người hỏi tôi, thì cậu hãy tìm cách che giấu giúp tôi, đi mau đi."
". . . . . ."
Hà Phương Quốc đành lắc đầu, biết có khuyên nữa cũng vô ít, liền đi vào lễ đường.
Lúc này, bên ngoài lễ đường đậu đầy xe hoa, xe của cô dâu cùng chú rễ dừng ngay bên thảm đỏ, hai nhân viên phục vụ lập tức tiến lên mở cửa xe ra.
Đám người chung quanh không ngừng chen lấn, vì muốn chính mắt thấy cô dâu, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, các vệ sĩ vẫn luôn cố gắng giữ trật tự, sợ sẽ có người lao ra, làm chuyện xấu.
Đám ký giả truyền thông được cho phép, nên cố liều mạng chụp hình, để thu thập thật nhiều tư liệu.
Phong Khải Trạch xuống xe trước, không thèm nhìn đám người nhốn nháo kia, đi vòng qua xe, đến cửa xe bên kia, tự mình đở cô dâu bước xuống xe.
Tạ Thiên Ngưng một tay đang cầm hoa, tay còn lại để cho Phong Khải Trạch nắm, từ từ xuống xe, đứng yên tại chỗ, thấy chung quanh rất đông người, hơi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: "Bạn bè của anh rất ít, sao ở đây lại có xuất hiện nhiều người như thế?"
Bạn bè của anh chỉ có mình Cự Phong, nhưng Cự Phong không có tới. Lại không hiểu vì sao ở đây xuất hiện nhiều người không quen như vậy.
"Những thứ này đều là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, do Phương Dung mời đến, còn cả đám ký giả truyền thông linh tinh kia, nói chung đám người tẻ nhạt này tới là để tăng thêm phần náo nhiệt. Kệ đi, dù sao chỉ giúp bầu không khí thêm sôi động, muốn tới cứ tới." Anh khẽ nói vào bên tai cô giải thích, không quan tâm ở nơi này có bao nhiêu người.
Mặc dù anh không thích ồn ào, nhưng vì muốn cho người anh yêu có một hôn lễ thật long trọng, dù không thích cũng phải thích.
"Này có quá khoa trương không."
"Chẳng khoa trương gì đâu!" Anh cười gian xảo, đứng giữa thảm đỏ dùng một tay ôm ngang hong cô lên.
"Anh, anh làm gì vậy?" Đột nhiên bị bế lên, khiến cô rất là kinh ngạc, không biết anh muốn làm gì?
Cùng đi với cô qua thảm đỏ phải là chú mới đúng, sao anh lại bồng cô đi, hơn nữa sao lại không thấy bóng dáng của chú đâu nhỉ.
"Đương nhiên là anh muốn bế cô dâu của anh cùng đi trên tấm thảm đỏ, bước từng bước đi đến cuối thảm đỏ, để hôn nhân của chúng ta càng thêm hạnh phúc hơn, để cuộc sống trong tương lai của chúng ta càng thêm ngọt ngào và tốt đẹp hơn."
Lúc Phong Khải Trạch nói những lời này, càng nhấn mạnh gia tăng âm thanh thật lớn, để những người bên cạnh đều nghe thấy, lập tức tiếng vỗ tay tán thưởng không ngừng vang lên.
Tạ Thiên Ngưng hơi ngượng ngùng, cười hạnh phúc, hơi cúi đầu, chỉ biết im lặng không nói câu nào, đồng ý để anh bế cô đi trên thảm đỏ.
Chú rễ ôm cô dâu, từng bước từng bước đi lên thảm đỏ, hướng để chỗ cha xứ, đám người ở hai bên liền ột tràng vỗ tay, từ trên trời rơi xuống những cánh hoa hồng rải đầy cả thảm đỏ.
Tạ Chánh Phong đứng ở cuối đường, nhìn cảnh ở trước mặt, thiếu chút nữa đã bật khóc, trong lòng thầm nói : Anh hai, anh có thấy không, Thiên Ngưng đã được gả ột chàng trai rất tài giỏi, cả đời này con bé sẽ rất hạnh phúc , anh có thấy không anh?
Trong góc, Lâm Thư Nhu nhìn thấy màn này, xúc động đến chảy cả nước mắt, khẽ nói: "Thiên Ngưng, mẹ chúc con hạnh phúc, chỉ cần con được sống trọn vẹn với hạnh phúc của mình, xem như mẹ mãn nguyện rồi."
Cuộc đời bà đã bị bà hủy hoại, cho nên bà hi vọng con gái bà có thể nắm chặt lấy hạnh phúc của chính mình, sống cuộc đời đầy hạnh phúc.
Đới Phương Dung tươi cười nhìn về phía cô dâu chú rể , tận sâu thẳm trong lòng thầm chúc phúc cho bọn họ, thật sự rất muốn được nhìn thấy bọn họ trao đổi nhẫn cho nhau.
Phong Khải Trạch ôm Tạ Thiên Ngưng, hai mắt hướng thẳng về phía trước, trông cực kỳ nghiêm chỉnh, cho dù trên mặt đang tươi cười, lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi không dám đến gần.
Trời sanh đã mang khí chất cao quý, không phải người bình thường nào cũng có thể có.
Đặt người trong ngực xuống, cùng cô sóng vai đứng, sau đó trang nghiêm nhìn cha xứ, căn dặn: "Cha xứ, có thể bắt đầu rồi."
Tạ Thiên Ngưng liếc mắt nhìn anh, liền khiển trách: "Anh đừng nghiêm túc quá như vậy, có được hay không?"
"Không thể, ở đây quá nhiều người, anh không thể hiền hòa ở trước mặt họ được."
". . . . . ."
Cha xứ hơi sững sờ, sau khi nghe được lời căn dặn liền lấy lại tinh thần, bắt đầu làm chuyện của mình, "Cô Tạ Thiên Ngưng, cô có chấp nhận người đàn ông này sẽ trở thành chồng của cô, bất luận bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do gì, cũng đều yêu thương anh, an ủi anh, kính trọng anh, chăm sóc cho anh, vĩnh viễn trung trinh với anh cho đến giây phút cuối cùng không?"
"Con đồng ý." Tạ Thiên Ngưng trả lời không chút do dự.
Cha xứ gật đầu một cái, ngược lại hỏi Phong Khải Trạch, "Cậu Phong Khải Trạch, cậu có ——"
Còn chưa kịp hỏi xong, có người đã không thể chờ đợi liền trả lời, "Con đồng ý."
Phong Khải Trạch đã không thể nhẫn nại nghe hết những lời nói dài dòng của cha xứ, dứt khoát nói thẳng đáp án của mình.
Cha xứ không còn gì để nói, đành phải tiếp tục, "Xin chú rễ cùng cô dâu trao đổi nhẫn cưới."
Có người đem một đôi chiếc nhẫn nâng lên trước mặt bọn họ, để họ đeo nhẫn cho nhau.
Phong KHải Trạch cầm lấy chiếc nhẫn của nữ, sau đó nắm lấy tay trái của Tạ Thiên Ngưng, lập tức đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Ngay lúc chiếc nhẫn vừa muốn đi vào, đột nhiên truyền đến một câu châm chọc, "Phong thiếu gia, anh nghĩ sao mà muốn kết hôn với người phụ nữ này chứ?"
Đột nhiên có tiếng nói, khiến không khí vui mừng trong hội trường liền dập tắt, tất cả mọi người rối rít quay đầu lại, hướng về phía người đã nói những lời này, đang bất ngờ đi tới.
Ngay cả hôn lễ của Phong Khải Trạch cũng dám tới phá hư, tên này nhất định điên rồi.