Tuy rằng Đới Phương Dung không phải mẹ sinh ra Phong Khải Trạch, nhưng nói thế nào và cũng là vợ của Phong Gia Vinh, theo ký cũng như là mẹ chồng, là bậc trưởng bối.
Tạ Thiên Ngưng nghĩ đến chuyện gặp ba mẹ chồng, trong lòng cực kỳ hồi hộp, dù sao vấn đề quan hệ giữa con dâu và mẹ chồng trên xã hội thường hay đề cập, rất nhiều vợ ch
“Khỉ con, em có hơi khẩn trương, mẹ anh có phải không thích em không?” Cô lo lắng hỏi, cả trái tim giống như nửa vờ cứ lơ lửng mãi giữa không trung.
“Bà ấy thích hay không cũng chẳng sao, anh thích là được rồi, hơn nữa bà ấy không phải mẹ anh, em không cần phải suy nghĩ quá nhiều.” Phong Khải Trạch lạnh lùng đáp, hoàn toàn diệt trừ hết vấn đề ở trong lòng.
Tuy rằng cho tới nay Đới Phương Dung đều đối với anh không xấu, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ nghe theo lời bà gì cả, chỉ cần không liên quan tới chuyện Phong Gia Vinh, tất cả mọi thứ anh sẽ không xen vào.
“Bác ấy tuy rằng không phải mẹ ruột của anh, nhưng dù sao cũng là vợ của ba anh, theo vai vế mà nói cũng được xem như mẹ của anh, sau này bác ấy cũng là mẹ chồng em.”
“Ngay cả ba anh còn không nhận, chẳng lẽ phải nhận bà ấy sao? Gì mà mẹ chồng, em cứ xem bà ấy như không khí là được rồi.”
“Này____”
Tạ Thiên Ngưng còn muốn nói gì đó, nhưng thấy thím Chu đưa người vào, liền đem lời nói nuốt trở lại, đứng lên, lễ phép chào hỏi: “Bác gái, bác khỏe chứ, mời bác ngồi.”
Đới Phương Dung có hơi khẩn trương, sau khi thoáng nhìn qua Phong Khải Trạch, mới lộ ra dáng vẻ cứng ngắc, đáp lại nói: “Cám ơn.”
Ba người ngồi ở trong đại sảnh, không ai mở miệng nói, bầu không khí cực kỳ đông cứng.
Tạ Thiên Ngưng nhìn một chút, cảm thấy không khí nặng nề như vậy cũng không phải cách, bèn chủ động tìm chuyện để nói: “Bác gái, người thích uống gì, con đi lấy cho người.”
“Không cần, bác ngồi một chút là đi ngay, không cần phải phiền phức như vậy.” Đới Phương Dung dịu dàng khước từ, còn về tính tình của Tạ Thiên Ngưng làm người ta thấy rất hài lòng.
Một người không phải xuất phát từ danh môn thế gia, nhưng khí chất cao quý tao nhã như vậy, thật sự hiếm có. So với Hồng Thi Na, có vài phần thuần khiết hiểu lý lẽ hơn, nhưng lại thiếu đi chút dáng vẻ nhu nhược yếu ớt, cả người có vẻ cực kỳ hiền lành làm người ta có một cảm giác thân thiết.
Phong Khải Trạch vẫn luôn im lặng không nói, biểu tình căng thẳng giống như tấm ván gỗ, đột nhiên lạnh lùng chất vấn: “Sao dì tìm được nơi này, mà dì tới đây để làm gì?”
Đới Phương Dung nghe thấy giọng điệu lạnh lùng chất vấn, trong lòng càng thêm khẩn trương, hít một hơi, sau một lúc mới mềm mỏng trả lời: “Muốn tìm được nơi này cũng không phải việc khó, hôm nay dì là do tự dì đến, ba con cũng không biết.”
“Đoán chừng không bao lâu nữa, ông ấy cũng sẽ biết tôi ở chỗ này thôi? Không có gì, biết thì biết, dù sao cũng không có gì đáng ngại. Nói đi, hôm nay dì đến chỗ tôi để làm gì?”
Tạ Thiên Ngưng có chút bất mãn với thái độ này của Phong Khải Trạch, không vui trợn mắt nhìn anh, dùng ánh mắt để ra hiệu cho anh. Nhưng mà vô dụng, anh cứ xem như không thấy.
Đới Phương Dung cũng không hề tức giận thái độ của Phong Khải Trạch đối xử với bà, từ trong túi xách đưa ra xấp tiền tệ có giá trị lớn, đặt ở trên mặt bàn, “Khải Trạch, ba con đã đóng băng tất cả chi phiếu của con, dì đến cho con một ít tiền, để con không phải sống quá cực khổ.”
“Tôi không cần cứ lấy về đi, gì của Phong Thị đế quốc, tôi đều không cần.”
“Đừng tùy hứng nữa có được không? Tình cảnh bây giờ đã thật sự rất khác, ba con sẽ không dừng lại chuyện bắt con cưới Hồng Thi Na đâu, nếu như con không thỏa hiệp, vậy thì ông ấy sẽ đông cứng toàn bộ chi phiếu của con, để con ở bên ngoài gặp khó khăn, hơn nữa ông ta đã ra mệnh lệnh, không cho bất cứ ai giúp con. Những số tiền này con cứ cầm đi, qua một thời gian dì lại đến đưa một ít, chờ chuyện này giải quyết xong hãy bàn tính lại.”
Tạ Thiên Ngưng thấy được vẻ đôn hậu của người mẹ thương con trong ánh mắt Đới Phương Dung, chẳng lẽ cô hoa mắt sao?
Cô không có hoa mắt, thật sự là tình thương của người mẹ, khi còn nhỏ mẹ cũng yêu thương cô y như vậy. Phong Khải Trạch chẳng phải con ruột của Đới Phương Dung, vậy tại sao bà ấy lại có biểu hiện như vậy?
Người phụ nữ này thật sự rất kì lạ.
Phong Khải Trạch thoáng nhìn qua tiền để trên bàn, cười khinh thường, lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ khi mười tám tuổi, tôi không dùng một đồng nào của Phong Gia, dì cho rằng lão Phong kia đóng băng chi phiếu của tôi thì có thể bắt tôi nhượng bộ sao? Phong Khải Trạch tôi không phải người dễ dàng đối phó. Số tiền này dì hãy đem về đi, sau này cũng không cần đem tiền đến làm gì, chỉ cần dì không đến làm phiền tôi là được rồi.”
“Vậy con định xài tiền của anh? Con không có việc làm, không có nguồn kinh tế, những năm tới phải sống làm sao?” Đới Phương Dung có chút kinh ngạc, nghĩ không ra được chuyện này.
“Việc này không cần dì phải lo nhiều, dù sao tôi cũng không xài tiền của Phong Gia, hãy cầm về đi. Bây giờ nếu dì không cầm số tiền này đi, tôi đem nó đi đốt.”
“Khải Trạch, dì biết con luôn không thích dì, bất kể dì có cố gắng cách mấy, cũng không thể thay thế vị trí của mẹ con trong lòng con, nhưng dì cũng không có nghĩ tới muốn thay vị trí đó. Tuy rằng con luôn đối xử lạnh lùng với dì, nhưng mà dì cũng không hề tức giận, dì chỉ muốn làm những chuyện mà chính mình muốn làm. Số tiền này dì không cho con, mà dì cho cô gái của con.” Đới Phương Dung đem tiền để trước mặt Tạ Thiên Ngưng, cười tủm tỉm ôn nhu nói: “Con là Thiên Ngưng có phải không, số tiền này con hãy cầm lấy, xem như là quà gặp mắt của dì cho con. Tuy rằng chúng ta mới vừa gặp, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy thật sự hài lòng với con.”
Tạ Thiên Ngưng rất vui được nhiều người thương nhưng cũng vừa lo lắng, vội vã cự tuyệt: “ Bác gái, tiền này con không cần, người vẫn cầm lại đi có được không?”
Cô không thiếu tiền bạc, hơn nữa cố biết khỉ con không hề thiếu tiền, cho dù có thiếu thiền cô cũng không lấy khoản tiền này. Khi không liền tiền này, trong lòng sẽ rất khó chịu, thậm chí sau này sẽ ảnh hưởng đến công việc, cho nên cô kiên quyết không lấy.
“Lấy đi, hai đứac cần phải chi tiêu nhiều trong sinh hoạt, xem như đây là chút thành ý của bác.” Đới Phương Dung không đồng ý lấy tiền lại, vẫn cứ muốn Tạ Thiên Ngưng nhận lấy.
Nhưng Tạ Thiên Ngưng đã quyết không cầm, thì sẽ không thay đổi ý định: “Bác gái, con thật vui vì người suy nghĩ cho chúng con như vậy, nhưng mà số tiền này con thực sự không thể lấy, cũng không cần lấy. Còn cuộc sống của chúng con thì bác cứ yên tâm, không có vấn đề gì đâu.”
Cô không phải là người hám lợi, cho nên chưa bao giờ tin trên thế giới này bữa cơm miễn phí, bất cứ gì cũng có nhân quả, khoản tiền này không phải tự nhiên khi không rơi vào trong tay cô.
Nếu như cô nhận khoản tiền này, sắp xếp không ổn thì trong tương lai số tiền này sẽ đem đến cho cô phiền toái rất lớn.
Không thể lấy, tuyệt đối không thể lấy.
Đới Phương Dung có chút khó xử, muốn cho bọn họ tiền, nhưng chúng vẫn cứ không lấy, rơi vào đường cùng đành van xin nói: “Thiên Ngưng, con hãy nhận lấy số tiền này đi, xem như bác mướn con chăm sóc cho Khải Trạch, có được không?”
“Chăm sóc cho anh ấy là chuyện con phải làm, nếu như nhận tiền của bác để lo cho anh ấy, vậy tình cảm giữa chúng con sẽ pha lẫn với những nhân tố khác rồi. Mà loại tình cảm này rất dễ dàng bị ảnh hưởng và thường sẽ dẫn đến tan vỡ. Bác gái, con biết bác vì lo nghĩ cho Khải Trạch, chẳng qua bác thật sự không cần quá lo lắng, con sẽ cố gắng chăm sóc cho anh ấy, số tiền này bác cứ lấy về đi, con thật không cần dùng.” Tạ Thiên Ngưng cầm số tiền trên bàn, nhét vào trong tay Đới Phương Dung và nói ra thật rõ.
“Này ______”
Phong Khải Trạch trầm mặc thật lâu, vẫn luôn nhìn Tạ Thiên Ngưng ở bên cạnh, đối với cách ứng xử của cô rất hài lòng, nhất là câu nói kia ‘ không phải tình yêu thực sẽ rất dễ bị ảnh hưởng ở bên ngoài, làm nó vỡ vụn’ , tình yêu thuần khiết này, vẫn là thứ anh luôn theo đuổi, không ngờ cô và anh lại có chung nhận thức, thật sự không cần mài giũa nữa.
Đới Phương Dung nhìn Tạ Thiên Ngưng một lúc, lại nhìn Phong Khải Trạch, phát hiện hai người bọn họ cũng không muốn có số tiền này, không còn cách nào cô đành nhận lại, “Được rồi, nếu sau này các con gặp phải chuyện khó khăn gì, cứ việc tìm đến dì, dì nhất định sẽ cố gắng giúp các con.”
“Bác gái, người quá khách khí rồi, chỉ cần người không phản đối con ở cạnh Khải Trạch, con đã cảm kích rồi.” Tạ Thiên Ngưng nói ra chuyện sợ nhất trong lòng mình, mục đích chính là thăm dò ý kiến Đới Phương Dung.
“Con yên tâm đi, cho tới nay bác chưa từng phản đối Khải Trạch ở cùng với con, thậm chí còn không muốn nó cưới Hồng Thi Na. Nhưng tất cả mọi chuyện cũng không phải nhưng bác dự tính mà nói, suy cho cùng ở Phong Gia thì chồng mới là chủ nhân, nên nhiều khi bác phải nghe theo lời ông ấy, đó là vì sao bác không thích cũng không ngăn cản.”
“Không sao, tối thiểu con biết có nhiều người chống đối chúng con ở cùng nhau.”
“Thiên Ngưng, cám ơn con.”
Nghe xong những lời này, Đới Phương Dung cảm thấy rất ấm áp, lần đầu có một cảm giác được người khác công nhận. Bà ở trong Phong Gia sống đã hơn mười mấy năm, tuy rằng của cải rất nhiều, nhưng lại không có được bất kì sự hài lòng nào, vì cô luôn bị uy phong của Phong Gia Vinh hạ bệ, không có chút chủ kiến cho bản thân, giống như phụ nữ sống trong xã hội phong kiến, cái gì cũng phải nghe theo chồng, một cuộc sống chẳng hề có chút tự tôn nào.
Có lẽ do bà không có khả năng sinh để, trong lòng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, cứ lo việc này rồi lại sợ đến việc kia.
Lúc này nét mặt Phong Khải Trạch không còn căng thẳng như vừa ban nãy, mà trở nên dịu đi một chút, từ bé không biết vì sao mà người phụ nữ này luôn đối xử với anh rất tốt. Anh không rõ vì sao người phụ nữ này vô duyên vô cớ lại đối xử tốt với anh như vậy, chẳng lẽ chỉ vì bà không thể sinh con nên muốn đem hết tất cả người mẹ chuyển hết cho anh sao?
Lý do này rất gượng ép, không thể thuyết phục anh được.
Bầu không khí lại trở nên im lặng một hồi, nhưng không phải cứng ngắc như trước, mà mang theo một chút nhu hòa.
Đới Phương Dung đem tiền bỏ vào trong túi xách, sau đó đứng lên, lộ ra một chút ưu sầu, nói: “Bác đi ra ngoài cũng đã một thời gian, cần phải trở về, Thiên Ngưng, sau này Khải Trạch phải nhờ con chăm sóc rồi.”
Tạ Thiên Ngưng cũng đứng lên, lễ phép nói: “Bác gái, người yên tâm, con sẽ cố gắng chăm sóc cho anh ấy.”
Kỳ thực đều là do anh chăm sóc cho cô.
“Khải Trạch, dì về trước, nếu như thật sự gặp khó khăn gì, khi có việc quan trọng cần dì giúp thì cứ nói ra.”
Phong Khải Trạch lạnh lùng cười, chẳng thèm đáp: “Dì yên tâm, không có ngày đó đâu, đi thong thả, không tiễn.”
Đới Phương Dung không nhiều lời, chỉ là thở dài ở trong lòng, sau đó đi ra ngoài cửa.
“Bác gái, con tiễn bác.” Tạ Thiên Ngưng cũng đi theo, tự mình đưa cô ra ngoài.
Phong Khải Trạch ngồi bất động, không để ý bọn họ, trong lòng luôn luôn nhớ đến những cử chỉ dịu dàng của Đới Phương Dung đối với anh.
Trên thế giới này, ngoại trừ Thiên Ngưng, anh không tin bất cứ người phụ nữ này, bất kể Đới Phương Dung có làm gì, anh đều không thể tin tưởng bà.
Không sao, cứ duy trì mối quan hệ thế này cũng được, chỉ cần bà ấy không phá hỏng chuyện của anh, anh sẽ không nhằm vào bà. Bằng không, anh tuyệt đối không bỏ qua cho bà.
Đới Phương Dung đi ra khỏi cửa, sau đó nhìn thấy chung quanh không còn ai, liền dừng bước, một mình cùng Tạ Thiên Ngưng trò chuyện, “ Thiên Ngưng, từ nhỏ tới lớn Khải Trạch cũng chưa từng quan tâm đến bất cứ kẻ nào, sự xuất hiện của con mới khiến dì bác bất ngờ, bác thật sự không thể tưởng tượng ra, đối với bất cứ ai nó cũng luôn đối xử rất lạnh lùng vậy mà? Có lẽ chỉ có con mới có thể thay đổi cuộc đời của nó, cho nên bác cầu xin con, đừng phản bội nó. Con đừng nhìn thấy bộ dáng nó lạnh lùng ngang bướng thế, nhưng thực ra trong lòng nó rất yếu đuối.
“Bác gái, bác yên tâm đi, con sẽ không rời khỏi anh ấy. Bất kể sau này lộ ra có khó khăn như thế nào, thì chúng con cũng sẽ quyết đi cùng nhau. Chúng con biết hai nhà Phong Hồng đang tính chuyện kết thông gia, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng con.”
Cô đương nhiên sẽ không phản bội khỉ con, trải qua nhiều sóng gió như vậy, đã hứa thề non hẹn biểu nhiều như thế, sao có thể dễ dàng thay đổi chứ?
“Bác đây đã an tâm. Đời ngừơi cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, trong khoảng thời gian này, nếu dành hết cả đời chỉ vì tiền bạc quyền thế thì đó quả là cuộc sống uổng phí.”
“Bác gái, nghe được những lời này của bác, trong lòng con thật sự rất vui, thế nhưng con có một chuyện rất muốn hỏi bác, không biết bác có thể trả lời được không?”
“Đừng ngại, con cứ hỏi đi, hôm nay con muốn hỏi gì bác đều trả lời cho con.”
Tâm tình của Đới Phương Dung rất tốt, trên mặt vẫn luôn lộ ra nụ cười hài lòng.
Tạ Thiên Ngưng suy nghĩ một lúc, vì thế bèn dịu dàng hỏi: “Bác gái, vì sao bác lại đối xử tốt với Khải Trạch như thế? Hôm nay bác làm như thế, không sợ sẽ đối nghị với chồng, chẳng lẽ bác không sợ , dù sao Khải Trạch không phải là con ruột của bác, nên tội gì bác phải vì anh mà cùng chồng trở mặt vậy?”
“Bác không thể sinh con, cho nên muốn có một đứa con, bác đã từng nhiều lần nói với chồng muốn đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa. Nhưng ông không đồng ý, ông kiên quyết từ chối để con người khác vào Phong Gia. Về sau ông biết được lúc còn trả người yêu ông ta có sinh ra cho ông một đứa con trai, vì vậy liền dùng mọi thủ đoạn cướp đi đứa nhỏ, làm ẹ con họ hầu hư không còn đường lui.”
“Đứa bé đó là Khải Trạch có đúng không?”
“Đúng vậy, đứa bé đó là Khải Trạch. Mẹ Khải Trạch có xuất thân thấp kém, không có gia thế, năm đó Phong Gia Vinh chỉ nhất thời ham mê sắc đẹp của cô ta, cùng cô sống một thời gian. Nhưng sau khi kế thừa, ông ta liền bạc tình vứt bỏ bà ấy để cưới bác. Càng quá đáng hơn, ông vì cướp quyền nuôi dưỡng đứa bé, cứ nhiên làm ẹ con họ không còn đường sống, mẹ Khải Trạch không muốn giao đứa con ra, dùng tất cả sức lực yếu ớt của mình đối kháng với ông ta, kết quả….”
“Kết quả sinh hoạt của họ cực kì tồi tệ, cả cơm cũng đều ăn không đủ no.”
Khó trách hồi nhỏ khỉ con lại luôn đói bụng, cứ hay thiếu dinh dưỡng đến té xỉu, thì ra đều do Phong Gia Vinh làm hại. Người cha này cũng quá nhẫn tâm, vì đạt được mục đích, thật sự không từ thủ đoạn, quả thật rất độc ác.
Tạ Thiên Ngưng tưởng tượng đến Phong Gia Vinh độc ác vậy, trong lòng rất phẫn nộ, nhưng nghĩ đến Phong Khải Trạch và mẹ anh gặp phải cảnh ngộ thế lại cực kì thông cảm.
Thật không ngờ, trên thế giới này lại có người vô tình vô nghĩa thế.
“Xem ra thực sự Khải Trạch rất quan tâm con, bằng không cũng sẽ không đem nhiều chuyện nói cho con biết? Có thể vì bác không có con nên cho đến giờ Phong Gia Vinh cũng chưa hòa nhã với bác gì cả, trong cuộc sống của bác luôn bị uy nghiêm của ông hạ bệ , cảm thấy rất mệt mỏi. Khải Trạch xuất hiện làm cho tâm trạng bác có chút vui mừng, từ ngày đầu thấy nó, bác liền thề sẽ đối xử nó như con của mình. Chỉ là trong lòng nó luôn ngang bướng, không thích người khác tiếp cận, không tin bất luận kẻ nào, cho nên bất kể bác cố gắng thế nào, nó cũng không thích bác.” Đới Phương Dung không biết từ nhỏ Tạ Thiên Ngưng đã biết Phong Khải Trạch, trong mắt đều là vẻ sầu bi cam chịu, nhìn không ra được bất kì hạnh phúc nào.
Vốn đời sống vật chất sung túc, cũng không chứng tỏ là có được hạnh phúc.
“Bác gái, bác cứ yên tâm, con tin một ngày nào đó sẽ hiểu tâm ý của bác mà.”
Một người phụ nữ, không thể sinh con chẳng khác nào mất đi quyền làm mẹ, vậy người phụ nữ đó quả là rất đáng thương, nếu như không có người lo lắng, yêu thương bà, vậy chẳng phải là quá tồi tệ rồi sao?
“Thiên Ngưng, nếu như con là con gái của bác thì tốt biết bao. Có một đứa con gái làm người tri kỉ ở bên cạnh mình, thỉnh thoảng nói ra những lời trong lòng nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Trái lại Đới Phương Dung nắm lấy tay của Thiên Ngưng, ánh mắt rưng rưng nước mắt, cảm thấy hơi kích động, dường như muốn khóc ra rồi.
Nhưng cuối cùng bà không khóc mà cố gắng dồn ép nước mắt trở về.
“Bác gái, đừng ngại, sau này rảnh rỗi chúng ta cũng có thể cùng nhau uống trà, nói chuyện phiếm, nhân tiện đi ra ngoài dạo phố.”
“Thật không?”
“Dạ, hôm nào rảnh, chúng ta cùng đi ra ngoài dạo chơi đi, có được không?”
“Đây là do con nói đó, nhất định phải nhớ kỹ.” Đới Phương Dung càng kích động, hận không thể ngay giờ liền đi chơi. Nhưng mà không được, cô đã đi ra ngoài quá lâu, nếu thật không quay về, e Phong Gia Vinh lại muốn giáo huấn người.
“Con sẽ giữ lời, con còn có một người bạn thân, cô ấy là Đinh Tiểu Nhiên, tính cách không xấu, đến lúc đó con sẽ giới thiệu cho bác biết, chúng ta cùng nhau đi tản bộ.”
“Được, hôm khác nhất định bác cùng các con đi ra ngoài chơi. Bác đã đi ra ngoài một thời gian rồi cần phải về nhà, đây là số liên lạc của bác, có rảnh thì gọi điện thoại cho bác.” Đới Phương Dung lấy ra một tấm danh thiếp.
Tạ Thiên Ngưng không cự tuyệt, cầm lấy tấm danh thiếp, gật đầu thật mạnh: “Được, con nhất định sẽ gọi điện thoại cho bác.”
“Được, bác đi đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Khi Đới Phương Dung đi ra ngoài cổng, vẫn không nhịn được liền quay đầu lại nhìn Tạ Thiên Ngưng một chút nữa, sau đó mới vào bên trong xe.
Người sống, không chỉ cần vật chất để duy trì mạng sống, còn cần thêm sức sống để lấp đầy sự trống rỗng. Bà có vật chất, nhưng lại không có sức sống cho nên khi Tạ Thiên Ngưng nói muốn cùng bà uống trà, đi dạo phố tán gẫu, bà cực kỳ xúc động.
Bà sống dưới sự nghiêm khắc của Phong Gia Vinh hơn vài thập niên, thế cũng đủ rồi.
Tạ Thiên Ngưng đứng tại chỗ, thấy xe Đới Phương Dung đã đi xa, lúc này mới quay về.
Phong Khải Trạch vẫn ngồi yên ở vị trí cũ, căn bản không rời khỏi, nhìn thấy cô trở lại, vì vậy liền dò hỏi: “Đới Phương Dung đã nói gì với em?”
“Anh sao biết bà ấy nói chuyện với em hả?” Cô ngồi vào bên cạnh anh, tươi cười hỏi lại.
“Đi ra ngoài tiễn người có cần lâu như vậy không?”
“Khỉ con, thật ra em cảm thấy bác ấy là người đáng thương, sau này anh không nên đối xử hà khắc với bác ấy có được không?”
“Xem ra bà ấy đã cho em uống thuốc mê rồi.” Anh vẫn lộ ra vẻ mặt dửng dung, trong mắt tràn đầy tức giận.
Trước kia anh đã không thể nào tin Đới Phương Dung, mỗi một câu bà ấy nói, anh đều không tin.
“Khỉ con, quả thực bác gái cũng không nói gì với em, chỉ là nói một số chuyện cũ của bác ấy. Em biết rõ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn muốn anh tin một người là không thể được, nếu bây giờ bắt anh tin bà ấy quả thật là rất khó, chỉ là hi vọng lần sau gặp mặt, anh có thể hòa nhã một chút. Cho dù bác ấy thật sự có muốn làm loạn gì đó, trước khi chưa vạch mặt ra được thì không cần khắc khe như vậy chứ?” Cô khẩn nài nói, mặc dù nói giúp Đới Phương Dung, nhưng cũng không thể hi vọng quá nhiều chỉ là cố mở lòng ra một chút.
“Được rồi, lần sau gặp, anh sẽ cố hòa nhã mốt chút với bà ấy. Phải rồi, không phải em nói muốn đi gặp chú sao, bây giờ còn muốn đi hay không?” Anh nói sang chuyện khác, không hi vọng cô luôn nhớ đến Đới Phương Dung.
Bà này mới đến có một lần đã chiếm được chút lòng tin của người phụ nữ của anh, thế thì làm sao mà anh có thể tin bà ta được?
Bất quá Tạ Thiên Ngưng đã nói đúng, trước khi chưa vạch mặt thì không thể khiến quan hệ cứng ngắt như vậy được.
“Đi a, tất nhiên phải đi rồi, đi mau đi.” Tạ Thiên Ngưng nhớ rõ sự kiện, lập tức kéo anh đi ra ngoài.
Phong Khải Trạch đành lắc đầu, không thể từ chối, cứ để tùy ý cô lôi đi, trong lòng vui mừng vì đã thành công khi đổi sang được đề tài khác.
Mặc kệ Đới Phương Dung có mục đích gì, anh tuyệt đối sẽ không để bà ta xúc phạm người phụ nữ của anh.
Sau khi Đới Phương Dung trở lại Phong Gia, đang vui mừng vì được quen biết với Tạ Thiên Ngưng, nhưng khi mới vừa vào cửa chính liền nghe thấy một câu nói chất vấn nghiêm khắc.
“Hôm nay bà đi đâu hả?” Phong Gia Vinh ngồi ở trong đại sảnh xem báo, ánh mắt vẫn luôn dõi trên tờ báo, nhưng vẫn cứ chất vấn người khác.
“Không đi đâu hết, chỉ là ra ngoài đi dạo chút thôi.” Đới Phương Dung liền bịa chuyện, không muốn nói ra sự thật.
Phong Gia Vinh đặt tờ báo xuống, nhìn bà hầm hầm, nghiêm khắc răn dạy: “Bà nghĩ rằng tôi không biết bà làm gì sao? Đới Phương Dung, bà cũng muốn giở trò qua mặt tôi à, buồn cười thực đó. Hôm nay bà đi ra ngân hàng rút một số tiền, sau đó đem đi cho con trai, có đúng không?”
Chuyện lại bị bại lộ, Đới Phương Dung không thể che giấu, liền nổi lên dũng khí, kiên cường đối mặt: “Đúng , tôi đi gặp Khải Trạch đó.”
Lúc bà nói chuyện giống y như một người mẹ, nhưng nói vừa xong liền bị người ta quăng một cái tát.
Phong Gia Vinh rất tức giận, đứng lên tát bà một cái rồi lớn tiếng chửi: “Tôi nói rồi, không cho bất cứ ai giúp nó, bà coi lời nói của tôi như gió thổi qua tai sao?”
Đới Phương Dung không hề kêu đau, mà đưa tay vào trong túi xách lấy toàn bộ tiền ra, hét lớn: “Tiền của ông đều ở đây hết không hề thiếu cất nào, con của ông không cần, nói cách khác, ý của Khải Trạch đã quyết sẽ không nhận ông nhận ông làm cha của nó rồi, ông cứ ở đây mà tỏ ra uy phong đi, nhưng sẽ chẳng có ai yêu thích tiền của ông đâu.”
“Bà _____”
“Thực sự ông vốn không cần ra mệnh lệnh đó làm gì, dù có người đi giúp Khải Trạch, thì Khải Trạch cũng không cảm kích đâu, hừ.”
Đới Phương Dung phẫn nộ nói vài câu, sau đó đi lên lầu, không muốn nói thêm nữa.
Hôm nay là lần đầu tiên trông đời bà nói chuyện như vậy với Phong Gia Vinh, cảm thấy thật sự rất sướng.
Phong Gia Vinh cũng không cần nói gì nữa, mà nhìn tiền đặt ở trên bàn, trong lòng cảm thấy rất bứt rứt.