Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Chương 6: Vô tình gặp



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Vẫn ở nhà hàng cơm Tây, chính là nơi đèn treo tường pha lê đẹp đẽ quý giá, bài trí cổ xưa, khăn trải bàn caro đen trắng, bộ đồ ăn bằng bạc sáng bóng, hoa hồng mềm mại tỏa ra hương thơm mê người, âm nhạc thư thái lãng mạn chậm rãi du dương. LQĐÔN

Cố Tuyết Y ngồi trên sofa màu đỏ.

Ánh mặt trời sáng rực chiếu lên cửa sổ thủy tính, trên mặt bàn ăn như được khoác một tầng sáng mơ màng.

Cố Tuyết Y lơ đãng nhìn bên ngoài cửa sổ, dưới kính mắt, con mắt màu hổ phách tĩnh lặng lạnh nhạt như mặt biển lúc bình yên, da thịt trắng ngà trong suốt như thủy tinh, cằm nhọn mịn màng lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Không khỏi nhớ lại ba ngày trước cô từ chức ở công ty Bách Âu về nhà, Giang Hiểu Cầm một thân váy hoa văn trang nhã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khuôn mặt trung nhiên nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp khi còn trẻ, ưu nhã xinh đẹp từ trong nội tâm.

“Cuối cùng con đã tan làm về!” Giang Hiểu Cầm đặt tờ báo trong tay xuống, đứng dậy đi về phía Cố Tuyết Y.

“Sao mẹ nuôi người lại tới đấy? Không phải dạo này mẹ bận chuyện Nhã Mạn kết hôn sao?” Đầu tiên Cố Tuyết Y khẽ giật mình, sau đó đóng cửa lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn Giang Hiểu Cầm, khuôn mặt nhìn như bình thường trong nháy mắt cong lên, quanh thân cô giống như có một tầng mây bạc bao trùm, cô chính là tiên nữ trên trời.

“Con nghĩ mẹ bận chuyện Nhã Mạn nên quên con à.” Giang Hiểu Cầm tức giận trừng mắt nhìn Cố Tuyết Y, môi cười cưng chiều.

Trong lòng bà đã sớm đối xử với Cố Tuyết Y như con gái ruột.

Năm đó vừa nhìn thấy Tuyết Y, u buồn và tuyệt vọng trong mắt Tuyết Y chợt đánh sâu vào trong lòng bà, ý nghĩ đầu tiên chính là nhận Tuyết Y làm con gái nuôi, sẽ đối xử với Tuyết Y tốt hơn cả con gái ruột mình.

Lúc ấy bà nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì lại làm một cô gái mười mấy tuổi có ánh mắt tuyệt vọng u buồn đến thế, khi đó Tuyết Y như một cụ già trải qua cuộc sống tang thương nhất, nhìn thật sự khiến người ta cảm thấy lòng chua xót.

Cho tới bây giờ bà vẫn không cách nào biết rốt cuộc khi đó Tuyết Y đã xảy ra chuyện gì.

“Con không có ý này!” Cố Tuyết Y cười, trong mắt ẩn giấu nụ cười thản nhiên.

Qua nhiều năm như vậy, Giang Hiểu Cầm đối xử với cô rất tốt, không thua bất kỳ ai. Chỉ là, cô thật sự không có hứng thú với những lần xem mắt kia, xem mắt đối với cô mà nói còn chẳng bằng ở nhà viết tiểu thuyết.

“Không phải ý này, vậy ngày mai con đi xem mắt cho mẹ.” Giang Hiểu Cầm trực tiếp đi vào chủ đề chính.

“Mẹ nuôi…….”

Giang Hiểu Cầm xòe tay cắt ngang lời Cố Tuyết Y muốn nói, nhìn cô, nói tiếp, “Con đừng bảo là con phải viết tiểu thuyết, càng đừng nói là con đi làm, những cớ này con nói mẹ đều không tin, chị Bội đã điện cho mẹ rồi, cô ấy nói con đã từ chức không làm nữa.” Bà quen biết Tuyết Y nhiều năm như vậy, tính cách Tuyết Y bà có thể hiểu.

“Cho nên mẹ nuôi mới tới chỗ con bắt người?” Lúc này Cố Tuyết Y bừng tỉnh hiểu ra.  

“Nếu như mẹ không làm vậy, sao mẹ tìm được con?” Lần nào bà điện thoại cho Tuyết Y, không phải tắt máy thì chính là không ai nghe máy, khi bà nhận được điện thoại chị Bội gọi tới, dứt khoát tới chỗ cô bắt người.

Nhà hàng Tây.

“Tại sao cô Cố họ Cố? Mà không phải họ Tiêu?” Người đàn ông thấy Cố Tuyết Y ngẩn người, giọng điệu có phần dò hỏi.

Trong mắt Cố Tuyết Y ngạc nhiên, bưng ly nước trước mặt uống một ngụm, thong dong nâng đôi mắt gần như trong suốt lên, nhìn người đàn ông mặc tây trang hàng hiệu trước mắt, thản nhiên nói: “Nhà họ Tiêu chỉ có một cô con gái ruột, tôi chỉ là con gái được nhận nuôi.” 

Chủ đề mẫn cảm hôm nay dù hỏi hơi muộn, nhưng Tuyết Y không gọi đồ ăn, cô nghĩ….

“Tôi là một tác giả viết tiểu thuyết online, một tháng cũng chỉ có hai ngàn đồng tiền lương, tôi không phải tiểu thư con nhà giàu này nọ, chúng ta đừng lãng phí thời gian cho nhau! Tôi còn muốn về nhà viết tiểu thuyết, tạm biệt!”

Cố Tuyết Y nói xong cầm túi xách đi ra khỏi nhà hàng Tây.

Lúc này, Bách Lý Hàn Tôn từ trong xe Bentley RV màu đen đi vào, một mình quản gia Phó đi theo sau lưng.

Hai người gặp thoáng qua ở cửa ra vào, đôi chân thon dài của Bách Lý Hàn Tôn dừng lại một giây, đôi mày rậm trên khuôn mặt tuấn tú hơi nhăn lại, mắt màu mực xuất hiện sự lạnh buốt, đi vào bên trong nhà hàng Tây.

“Tôi thấy cô gái vừa đi ra ngoài xem mắt rất nhiều lần rồi!”

“Đã hơn 30 lần, không có lần nào thành công.”

“Oa! Xem mắt nhiều như vậy mà cũng không thành công, nếu là tôi thì sẽ không đi xem mắt nữa đâu.”

Nhân viên tạp vụ của nhà hàng Tây trốn trong góc phòng nhỏ giọng bàn tán về Cố Tuyết Y, ngay cả Bách Lý Hàn Tôn đi qua cũng không để ý.

Bước chân của Bách Lý Hàn Tôn không tự chủ ngập ngừng, vẻ mặt tuấn tú cao quý lạnh lùng.

“Lần nào cũng là đối tượng xem mắt bỏ cô ta, vì sao lúc nãy cô ta lại rời đi trước? Chẳng lẽ cô ta không thích đối tượng xem mắt lần này?”

“Làm sao có thể, lần trước đó mình thấy có một người đàn ông còn xấu hơn người đàn ông bây giờ không biết bao nhiêu lần, mà cô ta vẫn ngồi ở đó.”

“Nói không chừng cô ta hơi quái gở, thích đàn ông xấu xí.” 

“Nhưng tôi vẫn rất bội phục dũng khí của cô ta, xem mắt hơn 30 lần mà còn chưa gả ra ngoài được.”

Quản gia Phó rõ ràng cảm nhận bước chân Bách Lý Hàn Tôn dần chậm lại, hơi ngước mắt thoáng nhìn đám nhân viên đang thảo luận về khách hàng, trong lòng giật mình hiểu ra, hơi xoay người, cung kính thấp giọng nói với Bách Lý Hàn Tôn nói, “Tôi lập tức bảo quản lý đuổi việc bọn họ!”

Cằm Bách Lý Hàn Tôn kiêu ngạo lạnh lùng, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn phía trước, đi nhanh tới.

Trong góc, đám nhân viên phụ vụ không biết vì mấy lời nhàm chán trong miệng nhiều chuyện mà khiến mình bị thất nghiệp.

Bách Lý Hàn Tôn ưu nhã ngồi xuống ghế lộng lẫy cổ xưa chuyên dành cho anh, cây xanh làm hoàn cảnh xung quanh đẹp hơn, quản gia Phó và nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, nghệ sĩ Violin kéo khúc nhạc khiến người ta thư giãn thoải mái.

Trên bàn cơm là món bò bít tết tươi ngon mà nhà hàng đặc biệt chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về.

Bách Lý Hàn Tôn tựa như có chuyện, các khớp xương ngón tay rõ rệt cầm dao nĩa không động đậy, anh chẳng muốn ăn miếng bò bít tết chút nào.

Anh, lại để một người phụ nữ lạ lẫm ảnh hưởng tới tâm tình của mình, ánh mắt anh không tự chủ đuổi theo cô.

Hồi lâu sau, quản gia Phó bên cạnh liếc thấy Bách Lý Hàn Tôn chậm chạp không động dao nĩa, sau đó cung kính lên tiếng, “Miếng bò bít tết này không hợp với khẩu vị của thiếu chủ à? Cần tôi bảo người đổi không?”

Nhà hàng cơm Tây này là một trong những nhà hàng lấy tên công ty Bách Lý đầu tư vào, vì có thể để Bách Lý Hàn Tôn không bị người ta quấy rầy, nhà hàng Tây nào mà công ty đầu tư đều có thiết kế nơi dùng cơm và nguyên liệu nấu ăn sang quý chuyên dành cho Bách Lý Hàn Tôn.

“Không cần!” Bách Lý Hàn Tôn kéo khóe môi, buông dao nĩa xuống, ngón tay bưng ly rượu vang trên bàn, giọng lạnh lùng trầm thấp nói, “Sai người dọn đi.”

Trên mặt quản gia Phó lo lắng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, kính cẩn nhỏ giọng nói, “Nhưng thiếu chủ ngài….” Còn chưa ăn một miếng nào.

Con ngươi của Bách Lý Hàn Tôn lạnh như băng, lạnh lùng liếc quản gia Phó, quanh thân bao phủ khí thế cao cao tại thượng làm đáy lòng quản gia Phó chợt run lên, một luồng khí lạnh từ xương sống truyền tới xuống bàn chân ông, cứng rắn thu hồi câu nói kế tiếp.

Uy nghiêm của thiếu chủ không người nào có thể vi phạm!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv