Cố Mãng ánh mắt kiên định, nở một nụ cười dịu dàng với Khương Xán.
Sau đó anh ta quay lại nhìn Phương Tấn Dương, trên gương lộ ra biểu cảm dữ tợn chết người, ánh mắt giống như con dao sắc bén đang phóng về hướng anh ta.
Nhân viên bảo vệ ở cửa khách sạn vừa định bước tới, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Mãng ngăn lại.
Phương Tấn Dương cũng bị cái khí thế mạnh mẽ của anh làm khiếp sợ, toàn thân run rẩy, “Anh….anh là ai?” Anh ta cố gắng đứng dậy khỏi mặt, loạng choạng đứng không vững.
“Rốt cuộc anh là ai? Giữa thanh thiên bạch nhật, anh dám đánh tôi? Tôi….”
Cố Mãng không nhiều lời với anh ta mà trực tiếp bước tới nắm cổ áo ở phía sau của anh ta rồi kéo hắn ra phía sân sau khách sạch như một chú gà con.
Khương Xán lo lắng Cố Mãng sẽ bị thiệt liền vội vàng đi theo đến đó, tuy nhiên còn chưa kịp đi đến thì đã nghe thấy tiếng van xin tha mạng từ sân sau truyền đến.
Phương Tấn Dương bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm tím, sung, che mặt quỳ xuống đất quỳ lạy,Cố Mãng nhấc một chân đá vào người anh ta, không đợi cho anh ta kịp đứng thẳng thì đã đè đầu anh ta xuống, tàn nhẫn dùng chân đạp một bên mặt của anh ta dưới chân!
Phương Tấn Dương càng khóc la thảm thiết, "Đại ... đại ca! Anh hùng! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Ta không dám nữa!
“Sau này tránh xa tôi ra một chút.” Cố Mãng gương mặt không chút biểu cảm, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ, “Lần sau còn để tôi thấy anh quấy rầy vợ của tôi thì sẽ không tha cho anh dễ dàng như vậy đâu!”
Phương Tấn Dương mở to mắt kinh ngạc, quằn quại trên mặt đất như một con sâu, xương hàm dưới của anh ta gần như bị anh đạp đến trật khớp.
Cố Mãng nhìn xuống dưới, ánh mắt di chuyển đến chỗ đũng quần của anh ta, ở dưới người anh ta chảy ra một lượng lớn chất lỏng.
Anh lạnh lùng hơ một tiếng, nhấc mạnh chân lên, chỉ cảm thấy buồn nôn.
“Cút!”
Phương Tấn Dương không quan tâm đến đau đớn, chẳng màng đến chất lỏng kia thấm ướt người mà chạy đi, suýt chút nữa là đụng phải Khương Xán.
Khương Xán bị bộ dạng thảm hại của anh ta làm cho sửng sốt, tưởng rằng đã xảy ra một trận chiến ác liệt liền vội vàng đi xem Cố Mãng có bị thương không. Còn Cố Mãng thì bình thản như không có chuyện gì xảy ra, phủi phủi tay áo từ sân sau đi ra.
Khương Xán khóe mắt ươn ướt, cười yên rồi gục đầu vào lòng anh.
“Tôi… có phải đã gây rắc rối cho cô rồi không?” Cố Mãng hạ thấp giọng hỏi, “Tôi đã đánh cấp trên của cô.”
Khương Xán lắc đầu nguầy nguậy.
“Chồng của cô chỉ biết đánh nhau,” Cố Mãng khẽ cười, vuốt ve mái tóc dài của cô, “Sau này cô phải học cách thích ứng.”
Khương Xán ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, mỉm cười hạnh phúc.
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô nói: “Hay là đừng làm công việc này nữa, tiền kiếm được không nhiều mà còn vất vả như thế, bây giờ xảy ra chuyện với cấp trên của cô là cô đã hoàn toàn không có đường sống rồi, sau này anh ta có thể sẽ càng làm khó cô hơn thôi.”
“Không đâu.” Khương Xán cười tinh ranh.
Cố Mãng sửng sờ, thấy cô lấy từ trong túi quần ra một cây bút ghi âm nhỏ, ấn vào công tắc thì cuộc nói chuyện vừa rồi rõ ràng vang lên một cách rõ ràng chi tiết:
“Cô tốt hơn nhiều so với người phụ nữ kiêu ngạo Trình Tiêu Tiêu đó!”
“Xán Xán, chỉ cần em đi theo tôi, ngoài danh phận ra thì cái gì tôi cũng cho em!”
“Xán Xán, tôi sẽ giới thiệu cho em thêm nhiều khách hàng hơn, chỉ cần em làm tôi vui…...”
Đôi mắt của Cố Mãng hơi nheo lại, ánh mắt nhìn Khương Xán có thêm vài phần thâm tình.
Trong tình huống nguy cấp như vậy, cô gái nhỏ vẫn bình tĩnh, không hoảng loạn, còn biết lưu lại chứng cứ bị quấy rối!
Như thế này thì cho dù Phương Tấn Dương có gây khó dễ cho cô thì anh ta cũng không dám làm xằng làm bậy. Chỉ cần bằng chứng được tung ra thì Phương Tấn Dương sẽ không chỉ bị thân bại danh liệt, mà đến Trình Tiêu Tiêu cũng đắc tội rồi, cả, e rằng anh ta sẽ không còn chỗ đứng không.
“Hưm, thì ra vợ của tôi thông minh như thế!” Cố Mãng khen ngợi.
Khương Xán nhất thời đắc ý, hất cằm cười tủm tỉm nói: “Còn phải nói!”
“Nhưng mà Xán Xán là ai? Cô không phải tên là Khương Dao sao?”
“……..”
Sắc mặt Khương Xán tái đi, hai chân mềm nhũn suýt nữa khuỵu xuống đất, Cố Mãng vòng tay ôm eo cô, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh nở một nụ cười hấp dẫn.
Mùi đàn ông trên người anh mang theo một sự áp bức khiến cô vô cùng tội lỗi.
“Chuyện này .......” Cô vắt óc nghĩ cách ứng phó, “Tên của tôi đúng là Khương Dao , còn Xán Xán là biệt danh của tôi.”
“Người đàn ông đó sao có thể biết được biệt danh của cô?”
Khương Xán mím chặt môi, dái tai đỏ như gấc, man tai hơi nóng.
“Tôi… tôi cũng không biết anh ta đã nghe được ở đâu.” Cô cứng đầu tiếp tục bịa, “Trước đây chúng tôi từng học chung một trường đại học, có thể anh ta nghe bạn tôi gọi tôi như thế cho nên cũng gọi tôi như vậy …..”
“Dù sao thì người này cũng là một tên thần kinh, biến thái! Chồng à, hôm nay anh đánh rất tốt!” Khương Xán rụt rè cười với anh, “Buổi tối nấu cho anh món sườn heo kho, cá chiên, đãi anh một bữa thật ngon ha! ”
Cố mãng mỉm cười, không cố truy hỏi cô thêm nữa, cánh tay to lớn của anh ôm cô gái nhỏ bé vào lòng rồi sải bước đi ra khỏi khách sạn.
Ngày hôm sau, ở công ty lưu truyền tin đồn, mọi người vừa nhìn thấy Khương Xán thì liền tránh đi, còn không thì tụm năm tụm ba thì thầm ti nhỏ sau lưng cô.
Khương Xán từ lúc bước vào cửa công ty đã cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của họ, cô đoán rằng tin tức Phương Tấn Dương bị đánh có thể đã bị lan truyền ra rồi. Dù gì chuyện này cũng có liên quan đến cô, cô sẽ không phủ nhận, nhưng cho tới khi cá chết lưới rách thì cô cũng sẽ không mập mờ!
“Khương Xán, cô lại đây một chút!” Đồng nghiệp An An nói nhỏ với cô.
Khương Xán sững sờ, đi theo An An đến góc hành lang.
An An là một cô gái hoạt bát và lương thiện, bình thường cô có quan hệ tốt nhất với cô ấy, có chuyện gì thì cô ấy cũng quan tâm cô nhất.
“Khương Xán,” Sắc mặt của An An rất khó coi, “Cô có nghe thấy mọi người nói về cô thế nào không? "
“Tôi biết, có phải là bởi vì Phương Tấn Dương bị đánh không?” Khương Xán nói thẳng, “Nhưng chuyện này là có lý do, nếu cấp trên muốn truy cứu, thì tôi ......”
“Không phải chỉ có chuyện này!” An An hạ thấp giọng, “Xán Xán, có phải cô đang giấu mọi người điều gì đó không?”