Anh cúi xuống nhặt nó lên.
Chất liệu bông mềm mại và mùi hương cơ thể thoang thoảng trên đó khiến anh không khỏi bồi hồi.
Đó là quần lót của Khương Xán, kiểu dáng vô cùng đơn giản, anh cầm nó trong bàn tay, dùng ngón tay cái xoa lên, không biết khi mặc trên người Khương Xán sẽ mềm mại đến mức nào?
Cố Mãng khẽ nhếch môi.
Có vẻ giống như cỡ C?
Không ngờ thân hình của cô có vẻ gầy gầy nhỏ nhắn, nhưng chỗ cần lớn thì đều có cả.
Cố Mãng liếm môi, cổ họng khô khốc, định thần lại, đang định nhét quần áo vào máy giặt thì lúc này tiếng cửa vang lên, tiếp theo là giọng nói của một người phụ nữ nhỏ nhắn ở bên ngoài truyền tới.
“Cố Mãng, anh có ở nhà không? Ôi, buổi chiều uống nhiều nước quá, nhịn chết tôi rồi. Tôi phải đi vệ sinh…..”
Đùng, bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai đều ngây ra.
Khương Xán ngạc nhiên nhìn anh, sau đó nhìn xuống, nhìn thấy giỏ đựng quần áo bẩn bên cạnh, nhìn thấy một đống quần áo cần giặt, thấy cửa máy giặt mở, còn có…….
Khương Xán kinh ngạc hét lên một tiếng, trong phút chốc gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đỏ đến tận man tai.
“Anh lấy cái này làm gì!” Cô bước tới giật nhanh chiếc quần lót trên tay anh, ước gì có một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống.
Cố Mãng cũng có chút ngượng ngùng.
Với phản ứng của cô, người nào không biết thì còn tưởng rằng có trộm đột nhập vào nhà…….
Chờ đã, cô ấy sẽ không coi mình là trộm rồi đó chứ? Loại trộm biến thái chỉ chuyên ăn trộm đồ lót của phụ nữ?
Sắc mặt của Cố Mãng thay đổi, ho khan hai tiếng, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên bình tĩnh nhất trả lời cô: “Tôi ở nhà không có việc gì, định giặt đồ.”
Mắt Khương Xán nhìn xuống dưới không dám nhìn anh, nhưng tim vẫn đập thình thịch.
“Anh……anh để đó đi, lát nữa tôi sẽ giặt.”
“Không phải cô nói gia đình là của hai người sao? Việc nhà nên để hai người chia sẻ mới đúng.”
“Không cần, thật sự không cần! Đây là đồ của tôi, tôi tự giặt….”
Khương Xán lại lắc đầu nguầy nguậy, bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ vô cùng đáng yêu.
Cố Mãng nhìn cô chăm chú, cơn kích động vừa bị đè nén đang điên cuồng trong lòng như một con dã thú nhỏ.
“Tôi là chồng của cô mà.” Giọng anh khàn khàn, anh cố ý ghé vào tai cô nói: “Giữa vợ chồng với nhau còn phân biệt cái gì của tôi của cô nữa chứ? Tôi giúp cô giặt đồ lót chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?”
Khương Xán cúi đầu, đôi mắt to sáng ngời có chút bất an, ngay cả hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Bộ ngực nóng bỏng của Cố Mãng đang áp sát vào người cô, đôi tay nhỏ bé đang ôm chặt quần lót, trong sự căng thẳng lại có chút mềm mại ngoan ngoãn, giống như một con mèo sữa nhỏ không có sức phản kháng, đang khao khát mạnh mẽ được bảo vệ và chinh phục của người đàn ông.
Một luồng sức mạnh cuồng bạo ập đến, Khương Xán bị anh ôm vào torng lòng, sau đó đặt lên nụ hôn, cô trong phút chốc tình mê ý loạn.
Cô không biết phải hôn lại như thế nào, trước sức ép mạnh mẽ của người đàn ông, cô chỉ có thể đáp lại một cách vụng về.
Nhưng Cố Mãng lại vì sự lúng túng của cô mà lại càng muốn nâng niu và chiếm hữu cô hơn …….
Khuôn mặt cô đỏ bừng khi anh hôn cô, thở gấp gáp, đôi mắt to ngấng nước. Cô ngây người nhìn anh, không biết anh sẽ làm gì tiếp theo.
Chuyện nên xảy ra trong đêm tân hôn, bây giờ có phải nên xảy ra rồi không?
“Cố Mãng……..” Giọng nói yếu ớt của cô dường như đang gợi ý cho anh, nhẹ nhàng cào vào đáy lòng người đàn ông như móng mèo con.
Cố Mãng cúi người ôm lấy cô, sải bước vào phòng ngủ, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Anh định cởi quần áo của cô thì điện thoại lại vào một thời điểm không thích hợp reo lên. Hết lần này đến lần khác, reo mãi không ngừng, như thể chắc chắn rằng anh nhất định sẽ trả lời vậy.
Cố Mãng hít một hơi nặng nề, lăn người xuống giường đi tới phòng khách, thời điểm nhấc máy suýt nữa rống lên, “Chuyện gì vậy?”
Bạch Cảnh Uyên ở đầu bên kia sửng sốt, toàn thân run lên sợ hãi, một lát sau mới lắp bắp nói: “Ba……Anh Ba, anh anh……….không tiện nói chuyện sao?