Ăn xong bữa tối, Khương Xán gọt một dĩa trái cây mang lên, sau đó ngồi bên cạnh Cố Mãng.
Người đàn ông thì cứ xem điện thoại, Khương Xán tò mò tiến lại nhìn một cái, vốn tưởng rằng anh đang chơi game, nhưng không ngờ rằng thứ anh đang xem là một trang web ngoại ngữ, những người mang giày da kiểu Tây kia trên bức ảnh ai ai cũng đều trông có vẻ là người thành đạt.
Khương Xán ngây ra, lúc này Cố Mãng đột nhiên quay đầu lại. Khương Xán ngồi gần sát bên, không kịp đề phòng mà suýt chút nữa đụng vào mũi của anh, hai người cứ như vậy mà ngồi đó bốn mắt nhìn nhau, gương mặt của cô nóng bừng, nhịp tim đập vô cùng nhanh.
“Sao thế?” Cố Mãng hạ giọng nói.
“Không…không có gì.” Khương Xán ngồi bên cạnh ngượng ngùng, hai bàn tay lúng túng đan vào nhau, không biết nói gì chỉ biết cười nói, “Anh đang xem tin tức à?”
“Ừ, tin tức về tài chính kinh tế.”
“Anh còn hiểu về những thứ này sao?”
Cố Mãng lại quay mặt sang, đôi mắt hời hợt, “Vậy cô cảm thấy một người từng đánh nhau từng ngồi tù thì nên hiểu về thứ gì?”
“Tôi không phải là có ý đó!” Gương mặt Khương Xán ửng đỏ, “Tôi chỉ có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng anh lại am hiểu nhiều như vậy.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng, rơi vào tình trạng ngượng ngùng không tiếng nói. Khương Xán có chút căng thẳng, thế mà nhìn lại biểu cảm bình thản ung dung của Cố Mãng, thì cảm thấy sự căng thẳng của mình là quá dư thừa.
Rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, nhưng ngồi bên cạnh nhau lại cảm thấy kỳ quặc như thế, đến việc nói chuyện mà cũng không nói được tới đâu.
Khương Xán vỗ vỗ đầu, ầm thầm cảm thấy có phải mình quá ngốc không.
Động tác nhỏ này đã lọt vào ánh mắt của Cố Mãng.
Khóe môi anh nhếch lên khẽ cười mà đến ngay bản thân anh cũng không phát hiện ra.
Cố Mãng đặt điện thoại xuống, dùng đĩa ăn trái cây, thờ ơ hỏi cô, “Có chuyện muốn nói với tôi à?”
Khương Xán, “Hửm?” một tiếng, sau đó thì lắc lắc đầu, “Không có.”
“Ồ,” anh nhìn cô, “Tiền trong nhà có đủ dùng không?”
“Sao đột nhiên lại hỏi về điều này?”
“Nói đại thôi.” Giọng của Cố Mãng điềm tĩnh, “Những cặp vợ chồng khác chẳng phải cũng nói chuyện như vậy sao? Chẳng phải đều nói về những chuyện trong nhà à?”
Khương Xán cắn khóe môi, không lên tiếng.
“Hay là….chúng ta đổi nơi khác nói chuyện?”
Người đàn ông nhìn về hướng phòng ngủ, giọng nói trầm lắng mang theo vài phần âm áp, hơi thở ấm nóng từng chút đến gần cô. Khương Xán ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, ở trong đó giống như phát ra một tia lửa.
Cô quay mặt sang một bên thì lại bị cánh tay to lớn của anh ôm qua eo, cô cứ như vậy mà tiến vào trong lòng anh.
Cả cơ thể của Khương Xán đều cứng đờ.
Ánh mắt của Cố Mãng càng lúc càng nóng hừng hực.
Tay của anh siết chặt eo cô, thế mà lại không có động tác tiếp theo. Anh nhìn cô, cô gái nhỏ nhắn nhắm chặt đôi mắt, tuy đã cố gắng thả lỏng nhưng mà cơ thể run rẩy vẫn để lộ ra sự khủng hoảng khi lần đầu tiếp xúc với đàn ông của cô.
Trong tim Cố Mãng bỗng trào dâng một sự thương xót.
Anh không muốn có được cô trong tình huống thế này, chuyện này phải để nó đến tự nhiên thì mới tốt.
“Hôm nay mệt rồi à.” Khương Xán nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh, “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô ngơ ra, cảm thấy luồn sức mạnh trên người biến mất, nhiệt độ hừng nóng trong không khí vừa rồi cũng từ từ giảm xuống.
Cô không nói rõ được là rốt cuộc trong lòng cô có cảm giác gì.
Người đàn ông này lý ra là người thân thiết với cô nhất trên thế giới này, nhưng mà cô chỉ mới quen biết anh mấy ngày mà thôi.
Huống hồ trong lòng cô luôn có một vướng mắc, cô là thay gả đến, về điểm này chắc Cố Mãng vẫn chưa biết đâu…….
Cô cũng từng lấy hết dũng khí muốn thú nhận với anh mình không phải là Khương Dao, mà là Khương Xán. Nhưng mỗi lần lời đã đến miệng thì cô lại do dự, nếu để Cố Mãng cho rằng nhà họ Khương lừa gạt anh, làm ầm ĩ lên, thì còn không biết phải ầm ĩ đến mức độ nào nữa. Tính khí của anh nóng nảy, ẩu đả đánh nhau đều là chuyện xảy ra hằng ngày như cơm bữa, lỡ như……
Cô nhìn bao cát và đôi găng tay trong sân thì liền dập tắt đi ý nghĩ này.
“Kêu cô nghỉ ngơi sớm mà cô còn ngây ra đó làm gì vậy?” Cố Mãng hạ giọng nói.
Khương Xán định thần lại, đi về hướng phòng ngủ, lại vào lúc này nhận được cuộc điện thoại của Doãn Trừng gọi đến.
“Chị, chị không cần lo lắng, tiền thuốc của mẹ đã lo được rối”
“Cái gì?” Khương Xán không dám tin vào tai mình, “Các em lấy tiền ở đâu ra vậy?”
‘Hôm nay chị Khương Dao mang tới.” Doãn Trừng cười nói, “Chị ấy mang tới một sợi dây chuyền kim cương, nói là của hồi môn mà ba chị đưa cho chị, đáng giá ba mươi vạn đó!”