“Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông đột nhiên kéo Khương Xán thoát ra khỏi mạch suy nghĩ. Cô ngước mắt nhìn nhìn vào đôi mắt sâu như mực. Ở nơi đó đang cuộn trào một cảm xúc mà cô không thể lường trước được.
Khương Xán căng thẳng nắm chặt váy, tim đập rất nhanh.
Từ lúc bước vào căn phòng này, cô luôn ngồi ở mạn giường, duy trì tư thế này rất lâu, lưng cũng cứng hết cả lên, chiếc váy cưới trên người cũng còn chưa thay. Cho đến khi người đàn ông tắm xong rồi đi ra từ phòng tắm, cô mới ý thức rõ ràng rằng, đêm nay cô phải trải qua đêm tân hôn với người đàn ông trước mặt.
Do đó cô căn bản không biết nên làm thế nào để sống chung với người chồng mới cưới, huống hồ cô còn là gả thay qua đây.
Lấy thân phận một cô gái hào môn, thay chị gái gả cho một người đàn ông bần cùng nghèo khổ, chỉ vì để hoàn thành hôn ước mà hai nhà đã định từ đời trước, để nhận được một khoản hồi môn khá lớn.
Có tiền thì bệnh của mẹ mới có thể cứu được, em trai em gái mới có thể tiếp tục đi học, cả nhà mới có thể có cuộc sống tốt hơn.
Khương Xán hít thở sâu, giống như một chú thỏ rụt rè đi vào phòng tắm. “Tôi…..tôi cũng đi tắm.”
Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng đến đáng sợ.
Khương Xán nhanh chóng đi vào phòng tắm, vừa muốn đóng cửa, lại phát hiện trên cánh cửa gỗ tồi tàn này đến cái then cài cửa cũng không có. Cô ngỡ ngàng, cho dù ngày trước sống có không tốt nhưng cũng không đến nỗi chán nản vì khốn khó như thế này.
Khóe mắt cô hoen đỏ, cô do dự trong phòng tắm rất lâu mà vẫn chưa cởi y phục.
Người đàn ông ở ngoài cửa dường như hiểu suy nghĩ của cô, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, cô từ từ mà tắm.”
Trái tim Khương Xán thắt lại, áp sát cửa lắng nghe, bước chân của anh ta dần dần đi xa, cửa lớn vang lên tiếng kẽo kẹt rồi không còn nghe thấy gì nữa.
Trên bức tường lốm đốm cái chữ hỉ kia có hơi mờ nhạt. Trước khi kết hôn một ngày, một cơ bão đã lướt qua thành phố này, trên đường lộ khắp nơi đều có thể thấy biển quảng cáo bị thổi rơi và bị chặn bởi những cái cây lớn bị gãy. Khương Xán lại phải kết hôn trong lúc hỗn độn này.
Không có xe hoa lộng lẫy đến đón cô, cô đi bộ một đoạn rất xa rồi mới lên một chiếc xe van không chút nổi bật, chạy không biết bao lâu mới vào thôn, con đường nhỏ lầy lội làm bẩn hết giày và váy cưới của cô.
Ông bà xưa nói rằng kết hôn trong thời tiết thế này sẽ không hạnh phúc đâu.
Có điều Khương Xán sớm đã không còn quan tâm đến hạnh phúc của mình rồi.
Cô vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Chồng của cô vẫn chưa quay lại, điếu thuốc này hút thật là lâu.
Cô nhìn nhìn hai căn phòng làm bằng đất sét, có chỗ còn bị dột nước mưa. Tuy có chút rách nát, nhưng chịu khó thu dọn một chút thì căn nhà này cũng không đến nỗi. Khương Xán mỉm cười, nhân lúc người đàn ông vẫn chưa quay lại, điều chỉnh đơn giản căn nhà một lượt từ trong ra ngoài.
Vào lúc cô đang quỳ trên giường kéo tấm chăn xuống thì người đàn ông từ bên ngoài đi vào.
Khương Xán vừa quay đầu, động tác hơi mạnh làm cho chiếc khăn tắm duy nhất trên người lại rơi xuống đúng lúc này. Cô la lên một tiếng, theo bản năng đưa hai tay ôm chặt cơ thể, tuy nhiên…….
Cảnh tượng đặc sắc ấy y như rằng đã bị người đàn ông nhìn thấy hết.
Khương Xán tay chân lúng túng kéo tấm chăn qua che cơ thể lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
Yết hầu của người đàn ông cử động, ánh sáng phát ra từ trong đôi mắt ấy càng phức tạp khó hiểu hơn. Anh ta chậm rãi đi đến trước mặt cô, giọng nói trầm lắng lạnh lùng có hơi khàn khàn, “Thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta ngủ thôi.”
Lần này càng nhấn mạnh hai chữ “chúng ta” hơn.
Tim của Khương Xán đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nhắm chặt mắt, đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh ôm lấy eo của cô, cô thuận theo tình thế lại nằm trong lòng của người đó, bị anh ta đè xuống giường………