Tiêu Thế Tu mở cửa kính xe ô tô xuống một chút, chỉ vừa đủ để thấy một phần ba khuôn mặt anh.
“Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có chuyện gì vậy?” Anh nói bằng tiếng nhật trôi chảy.
Viên cảnh sát kia muốn liếc mắt nhìn vào bên trong xem có ai không nhưng đã bị Tiêu Thế Tu chặn lại, anh nở nụ cười lạnh lùng:
“Xin hỏi tôi có thể đi được không?”
Bị ánh mắt anh làm cho run rẩy, viện cảnh sát vô thức gật đầu, anh ta phất tay ra hiệu cho mấy người đồng đội của mình, bọn họ bấy giờ mới tránh sang một bên.
Tiêu Thế Tu ấn chân ga, chiếc xe ô tô chậm rãi lướt qua anh ta rồi rời đi, Lâm Sơ Nguyệt lúc này mới thở phào một tiếng.
Cô ngẩng đầu dậy, hỏi:
“Đám người lúc nãy là ai vậy?”
“Là người của Bạch Tư Hàn.”
Cô ngạc nhiên:
“Bọn họ khong phải là cảnh sát sao?”
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười như trách cô quá ngây thơ.
”Cảnh sát chỉ là vỏ bọc mà thôi, ở Nhật Bản, bang phái yakuza có quyền lực tối thượng đến nỗi chính phủ hoàng gia còn phải dè chừng.”
Anh càng nói thì Lâm Sơ Nguyệt càng lo sợ, thế mà bọn họ lại gây sự với hắn, đã thế còn bị kẹt ở đây không về được nữa.
“Tiêu Thế Tu, chúng ta cần phải trở về càng sớm càng tốt đi.”
Anh gật đầu, nhấn chân ga mạnh hơn, chiếc xe ô tô bèn lao vút đi trong màn mưa. Tiêu Thế Tu như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên hỏi:
“Bảo bối, ngày hôm đó sao em rơi vào tay Bạch Tư Hàn được?”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, chuyện cô với Khổng Tề Văn không phải anh đã biết rồi đấy chứ?
“Chuyện này thực ra…ngày hôm đó tôi đi vệ sinh sau đó bị chuốc thuốc mê, lúc tỉnh lại thì thấy mình đã bị bắt cóc rồi.”
Đôi mắt đen của anh nheo lại hàm chứa tia tức giận, may mà anh có cài định vị ở điện thoại cô nên biết được, lúc đến nơi thì phát hiện điện thoại của cô rơi ở bãi cỏ và chiếc xe ô tô màu đen của Bạch Tư Hàn mang theo cô đi mất.
Tiêu Thế Tu đã đuổi theo ngay sau đó và chờ cơ hội để cứu cô ra, nhớ đến những uất ức mà cô phải chịu là mười ngón tay anh siết chặt vô lăng, gân xanh nổi đầy trên trán.
“Xin lỗi, là tôi đã không thể bảo vệ em tốt hơn…”
Anh xoa đầu cô, ánh mắt vừa dịu dàng như nước lại vừa bất lực.
Ngực trái cô nhói lên một cái, đôi môi anh đào khẽ hé mở:
“Tiêu Thế Tu, xin anh đừng tỏ ra đối xử tốt với tôi như thế này nữa có được không?”
“Tại sao?”
Anh không hiểu mình làm gì sai nữa, anh muốn bù đắp cho cô còn Lâm Sơ Nguyệt thì cứ liên tục đẩy anh ra xa.
“Không tại sao cả.”
Cô không muốn giải thích, cô sợ mình càng nói thì tâm trí càng bị anh làm. Cho lung lay, nếu như Tiêu Thế Tu hiểu lầm cô thì càng tốt hơn.
Tiêu Thế Tu cung im lặng không nói gì, mười ngón tay siết vô lăng nổi lên chằng chịt gân xanh, về tới biệt thự Amanda đã nhanh nhẩu chạy ra đón anh, còn Lâm Sơ Nguyệt xuống xe đi thẳng vào trong nhà.
“Richard! Anh đi đâu về vậy? Anh bị thương hả?!” Amanda cuống quýt xem vết thương trên tay anh, Tiêu Thế Tu lạnh mặt hất tay cô ta ra, nói:
“Amanda, hôm qua tôi đã nói với cô những gì? Cô quên rồi sao?”
Vẻ mặt cô ta cứng đờ, cô ta nở nụ cười gượng gạo trên môi.
“Richard, anh nói gì thế? Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, em đã làm gì sai?”
Nước mắt cô ta long lanh đọng trên khoé mi, ánh mắt vô cùng tủi thân thút thít khóc.
“Cô đừng giả vờ nữa, bức ảnh mà cô để trên bàn là cô cố tình đúng không?”
“Bức ảnh nào?”
“Bức ảnh tôi chụp cùng cô ấy hai năm trước!”
Nụ cười gượng gạo trên môi Amanda tắt phụt, cô ta phản bác lại anh:
“Sao em có thể làm như thế chứ? Em đâu biết cô ta sẽ vào phòng nào? Với cả căn phòng đó cũng chính là căn phòng trước đây….từng ở.”
Tiêu Thế Tu nheo mắt toả ra khí thế nguy hiểm lạnh lùng, rõ ràng là anh không tin những lời mà cô ta nói. Anh đột nhiên dồn cô ta vào góc tường, đối diện với đôi mắt sắc bén ấy của anh Amanda thấy hô hấp trong người mình như bị đoạt mất.
“Amanda, cô nghĩ cô có thể qua mặt được tôi sao? Tôi nhắc lại thêm một lần cuối, đừng ở sau lưng tôi giở trò! Nếu không thì đừng có trách Tiêu Thế Tu này!”
Nói xong, anh phủi tay giận dữ bỏ đi, Amanda nghiến răng thật chặt, đáy mắt dâng lên sự phẫn nộ căm hận khó nói thành lời.
“Richard! Đã vậy thì em cũng không nhịn nữa!”
Cô ta nhìn theo bóng dáng anh, hai bàn tay bên dưới siết chặt tới mức trắng bệch.
Lâm Sơ Nguyệt muốn gọi điện thoại nhưng bị người hầu chặn đứng:
“Tiểu thư, xin cô hãy về phòng đi ạ.”
“Các người có ý gì? Tôi không phải là phạm nhân, mau thả ra!”
Lâm Sơ Nguyệt vùng vẫy khỏi cánh tay của một người hầu, đúng lúc đó bị Tiêu Thế Tu bắt gặp.
Nhìn thấy anh bọn họ đồng loạt cúi chào. Cô quay sang lườm anh một cái rồi thò tay vào túi áo anh lùng sục, khoé môi Tiêu Thế Tu bỗng chốc cong lên một đường:
“Bảo bối, ở trước mặt nhiều người thế này em ngang nhien sàm sỡ tôi như vậy, không ngại sao?”
Anh cúi đầu, phả hơi thở nóng bỏng vào mang tai cô ái muội.
Lâm Sơ Nguyệt thẹn quá hoá giận, rụt phắt tay lại rồi nói:
“Anh đừng tưởng bở! Tôi chỉ muốn lấy điện thoại mà thôi!”