“Cậu…” Ôn Húc Khiên lâu lắm mới thấy anh như thế này.
Anh ta cứ nghĩ mọi chuyện kết thúc từ hai năm trước rồi…
“Đủ rồi, tôi cúp máy đây, tạm thời tôi sẽ lấy người ở đây.”
“Khoan đã…” Ôn Húc Khiên muốn nói gì đó nhưng đáp lại anh ta chỉ có tiếng tút dài.
Anh ta cảm thấy chuyện này không đơn giản chút nào, bèn nhấn nút gọi cho thư ký riêng của mình.
“Ôn tổng có chuyện gì sai bảo ạ?”
Nháy mắt thư ký riêng của anh ta xuất hiện, Ôn Húc Khiên bảo anh ta:
“Điều tra cho tôi một người đi.”
“Vâng.”
Thư ký nhận được lệnh của anh, lập tức ra ngoài tìm hiểu thông tin, khoảng hơn một tiếng sau anh ta đã quay lại còn đem theo tin tức cực kỳ bất ngờ.
“Đúng là Tiêu Tổng đã lấy vợ rồi ạ nhưng đám cưới đó đang được tổ chức thì bị rời sang ngày khác, về mặt pháp lý thì tôi không biết bọn họ đã đi đăng ký kết hôn chưa.”
“Có ảnh của cô gái đó không?”
“Có ạ.”
Anh ta rút ra một xấp ảnh rồi đưa cho Ôn Húc Khiên, đây đều là ảnh mà anh ta mua được từ mấy tên phóng viên có mặt tại đám cưới hôm đó.
Ôn Húc Khiên vừa nhìn thấy tấm ảnh chụp Lâm Sơ Nguyệt, phút chốc kinh ngạc tới mức trợn tròn mắt, sao…sao trên đời này lại có thể có một người giống với coi ấy đến vậy?
Khi nhìn tấm ảnh anh ta còn tưởng là cô gái kia đã trở về, Ôn Húc Khiên hít sâu một hơi, không biết Tiêu Thế Tu cảm thấy thế nào….?
Lúc này tại Tiêu gia, lão thái thái sốt ruột đi qua đi lại, bà gọi điện cho Tiêu Thế Tu nhưng anh không nghe máy, còn Lâm Sơ Nguyệt cũng không liên lạc được, đã hơn một ngày trôi qua rồi, ruột gan lão thái thái nóng như lửa đốt, bà đành tìm đến Tiêu Nhất Minh, nói chuyện này cho anh ta biết.
Vì sự biến mất đột ngột không báo trước của Tiêu Thế Tu nên Tiêu Nhất Minh tạm thời đang điều hành Tiêu Thị, anh ta đang làm việc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
“Chuyện gì vậy?”
“Báo cáo phó tổng giám đốc, lão thái thái đến tìm anh ạ.”
“Bà nội sao?” Tiêu Nhất Minh đứng dậy đích thân mở cửa thấy bà đã đứng đó rồi, anh ta liền đưa bà vào trong phòng.
“Bà nội, sao bà lại đến tận đây thế này? Có chuyện gì sao?”
Đôi mắt lão thái thái đỏ hoe, bà nắm lấy tay áo anh ta, giọng run rẩy nói:
“Nhất Minh…Thế Tu…Thế Tu thằng bé xảy ra chuyện rồi?”
“Xảy ra chuyện gì ạ?”
“Sơ Nguyệt mất tích, thằng bé đi tìm con bé bây giờ bà gọi điện thoại cho Thế Tu, không thấy ai bắt máy cả…”
Tiêu Nhất Minh an ủi lão thái thái:
“Bà nội, bà đừng lo lắng quá, Thế Tu không sao đâu, bà cứ về nhà nghỉ ngơi đi cháu sẽ sai người đi tìm nó về.”
“Nhất Minh, nhờ cả vào cháu nhé.”
Lão thái thái nắm chặt tay anh ta, ánh mắt tràn đầy hy vọng, Tiêu Nhất Minh sai người đưa lão thái thái về, trợ lý của anh ta thấy vậy bèn lên tiếng:
“Phó tổng giám đốc, bây giờ đi tìm tung tích tổng giám đốc đúng không ạ?”
“Không.” Tiêu Nhất Minh phất tay, nói:
“Cứ để như vậy đi.”
“Cậu ra ngoài đi.” Anh ta đưa mắt nhìn trợ lý, sau khi cảnh cửa đóng lại thì Tiêu Nhất Minh quay trở về ghế ngồi, đôi mắt sau cặp kính toả ra sự lạnh lùng, bàn tay khe khẽ gõ nhịp lên mặt bàn…
Anh ta không ngờ không cần phải dùng tới biện pháp nào mà Tiêu Thế Tu đã tự động biến mất, đây đúng là không cần tốn công phí sức, đúng là ông trời giúp anh ta rồi…
Khoé môi Tiêu Nhất Minh khẽ nhếch lên cười, anh ta tuỳ ý thả người dựa vào ghế, tâm trạng không hề có chút lo lắng nào cho em trai, ánh nắng mặt trời hắt qua ô cửa kính sau lưng anh ta, chiếu tới biển tên mạ vàng ghi sáu chữ: tổng giám đốc Tiêu Thế Tu.
“Tiêu thị…cũng đã đến lúc phải đổi chủ rồi.”
***
Ở một nơi khác, Bạch Tư Hàn đang nghe thuộc hạ của mình báo cáo lại thương vong trong cuộc chạm trán luc nãy với Tiêu Thế Tu, số người tử vong là tám, còn bên đối phương là mười lăm, gấp đôi người bên phía hắn.
“Tốt lắm.” Bạch Tư Hàn phất tay bảo thuộc hạ lui ra ngoài.
Tiểu Hạ được hắn bế ngồi trong lòng, cô đang kìm nén sự ghê tởm để không tát vào mặt hắn, trên đời này lại có người giết người không ghê tay như hắn sao? Lại còn rất bình thản uống rượu?
Bạch Tư Hàn cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên, nhấp môi uống một ngụm, sau đó hắn nâng cằm cô, bất ngờ đặt môi mình lên môi cô, Tiểu Hạ chỉ thấy vị rượu nóng rát tràn vào cô họng mình, cô lập tức đẩy hắn ra, ôm ngực ho khù khụ.
Hắn nhãng nhã tựa người vào ghế da, bàn tay khẽ vuốt lưng cho cô, Tiểu Hạ ho một tràng dài, ánh mắt lườm hắn. Ngược lại hắn còn thích thua nhếch môi cười nói:
“Ngon chứ?”
Cô căm ghét hắn, cô muốn đẩy hắn ra nhưng Bạch Tư Hàn đã siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, ánh mắt nhìn cô vừa dịu dàng lại vừa nguy hiểm, lời thốt ra khiến cô run lên vì sợ hãi:
“Tiểu Hạ, em tưởng tôi không biết em và cô gái kia nói chuyện gì với nhau à? Hôm nay máu của tâm người ngã xuống tôi sẽ khiến cho cô ta phải trả bằng máu của cô ta!”
Mn đừng quên like từng chap cho Lim nha???? động lực cho tui viết tiếp nè?