Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy anh nhanh chóng rời đi cùng đoàn vệ sĩ áo đen, cô vẫn còn chưa nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, chưa hiểu được tại sao người đàn ông này lại nói như vậy thì tàu đã đến nơi.
Cô giật mình, vội vã cùng dòng người đông đúc xuống tàu, vốn dĩ muốn bỏ trốn, vậy mà lại bị cuốn vào rắc rối, nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã nghĩ quá đơn giản rồi, khi cô chỉ vừa mới bước một chân xuống tàu thôi thì người của Tiêu gia đã xuất hiện, sau đó bắt cô lên xe rồi đưa đi.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen bóng sang trọng hòa cùng dòng người đông đúc trên phố, Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra bên ngoài, đã lâu rồi cô mới được quay trở lại thành phố này. Thực ra sống ở vùng núi đã khổ, chịu bị Dung Dung đàn áp càng khổ hơn, nhưng chính thành phố này mới làm cho cô đau khổ nhất, bởi vì nó chính là căn nguyên bắt đầu tất cả...
Những kí ức cũ tràn vào trong đầu cô, Lâm Sơ Nguyệt lắc mạnh đầu, gạt nó ra khỏi đầu mình. Lúc này xe ô tô đã chở cô thẳng tới nơi tổ chức hôn lễ, Lâm Sơ Nguyệt ngơ ngác, kinh ngạc, bởi vì cô không nghĩ rằng mọi thứ diễn ra nhanh đến thế.
Lâm Sơ Nguyệt bị bắt thay váy cưới, làm tóc, trang điểm. Thậm chí cô còn chưa được nhìn thấy mặt chú rể hay là ba mẹ chồng, bên ngoài khách khứa đã tới rất đông, hôn lễ này được tổ chức tại khách sạn sang trọng bậc nhất trong thành phố, dưới sảnh được trang trí bởi hơn một trăm loại hoa đắt tiền nhất, tất cả mọi rượu vang, điểm tâm nhẹ cũng tới từ đầu bếp nổi tiếng.
Ở một góc, Lâm Phỉ Thúy nhìn đám cưới lớn như vậy, có chút ghen tị, nhưng nghĩ tới việc chú rể chỉ là một tên tàn phế, xấu xí thì cô ta bỗng thấy được an ủi hơn.
Lý Đan Hà thấy sắc mặt của con gái có chút khó chịu, bèn tới gần hỏi:
"Sao thế?"
Lâm Phỉ Thúy lắc đầu, đáp:
"Không sao ạ."
Lý Đan Hà cũng không hỏi gì nhiều, Lâm Phỉ Thúy đang buồn chán, đột nhiên nhìn thấy Mạc Bắc xuất hiện, ở thành phố A này, Mạc Bắc cũng là một thiếu gia có tiếng, đặc biệt là Lâm Phỉ Thúy rất thích anh ta.
Anh ta vừa xuất hiện đã có rất nhiều cô gái lại gần muốn tiếp cận, Mạc Bắc nổi tiếng đào hoa, Lâm Phỉ Thúy rất khó chịu, cô ta cầm một ly rượu vang, lại gần Mạc Bắc và hai cô gái kia...
Lâm Phỉ Thúy gần tới nơi, giả vờ vấp phải hòn đá. Ly rượu vang trong tay vì thế sóng sánh ra ngoài, đổ ụp lên chiếc váy của cô gái kia...
"Á!"
Cô ta hét lên thất thanh, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, còn cô gái còn lại, Lâm Phỉ Thúy cũng dùng gót giày giẫm mạnh vào vạt váy của cô ta, tiếng vải rách liền vang lên. Cô ta xấu hổ, không kịp nói lời nào đã ôm váy chạy đi mất.
Bấy giờ chỉ còn lại một mình Mạc Bắc và Lâm Phỉ Thúy, cô ta hờ hững hơi cúi người, lộ ra đôi gò bồng đảo căng tròn, Mạc Bắc nhìn không chớp mắt, khóe miệng khẽ khàng mỉm cười, vươn tay ôm lấy eo cô ta...
"Bảo bối, mấy ngày không gặp, em ngày càng trở nên xinh đẹp rồi đấy..."
Lâm Phỉ Thúy cười nũng nịu trong vòng tay của anh ta, cho đến khi tiếng nhạc du dương bất chợt tắt và Mc tiến lên bục, dõng dạc nói:
"Đã đến giờ cử hành hôn lễ..."
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, tất cả mọi người cùng hồi hộp, nín thở chờ đợi, tuy nhiên lại không hề có chú rể, trong khi đó, Lâm Sơ Nguyệt đã bước ra, trên người mặc váy cưới rất xinh đẹp, tà váy xòe bồng như công chúa, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, càng tôn lên dung mạo kiều diễm, đáng tiếc đứng trước mặt cô lại không hề có bóng dáng của chú rể...
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu không ngừng vang lên. Lâm Sơ Nguyệt cảm giác như bị hắt hủi, bỏ rơi, một lần nữa trái tim cô đau nhói, cho dù là hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng bọn họ có cần phải đối xử với cô như vậy hay không?
Đối với một cô gái, đám cưới là thiêng liêng nhất, hạnh phúc nhất. vậy mà trong đám cưới, Lâm Sơ Nguyệt lại bị bỏ rơi. Bên cạnh chẳng có người nhà, càng chẳng có một ai đứng ra bênh vực, bảo vệ, Lâm Sơ Nguyệt buồn bã, khóe mắt bất giác cay cay...
Lâm Phỉ Thúy thấy Mạc Bắc cứ nhìn Lâm Sơ Nguyệt không chớp mắt, cô ta bực bội, đố kỵ dâng trào. Một thời gian không gặp, Lâm Sơ Nguyệt ngày càng xinh đẹp hơn, làm cho cô ta ngày càng ghen ghét.
"Có lẽ là không che giấu được quá khứ từng gián tiếp hại chết mẹ ruột, nên chú rể mới chạy trốn chăng?"
Lâm Phỉ Thúy lên tiếng chế nhạo cô, thanh âm cô ta không to không nhỏ, đủ để cho những người ở gần nghe thấy.
Một đồn mười, mười đồn trăm. Ánh mắt của quan khách từ thương cảm dành cho cô, bây giờ liền biến thành khinh bỉ, Lâm Phỉ Thúy không dừng lại mà tiếp tục nói:
"Xuất thân từ nông thôn, không biết vì sao lại có thể gả được vào Tiêu gia?"
Bàn tay bên dưới của Lâm Sơ Nguyệt đã siết chặt thành nắm đấm, sắc mặt khó coi thấy rõ, Lâm Phỉ Thúy cười khẩy, vẻ mặt dương dương tự đắc rất đắc ý. Nếu không phải đang ở hôn lễ, cô nghĩ mình sẽ cho Lâm Phỉ Thúy vài cái ngân châm vào mặt rồi.
Đúng lúc này, giọng nói của mc liền vang lên, cắt ngang sự nghi ngờ, suy đoán của mọi người.
"Thành thật xin lỗi tất cả mọi người, xin lỗi cô dâu, nhà trai thông báo chú rể bỗng xảy ra chuyện nên không thể đến được, hôn lễ xin được phép tổ chức lại vào ngày khác… Một lần nữa tôi xin thay mặt cho tất cả, xin lỗi quý quan khách..."