Trong lúc Lâm Sơ Nguyệt ngủ thì Tiêu Thế Tu đi trích xuất camera xem ai là người đã kích động Lý Khuynh Ngang. Thời gian lúc đó là mười một giờ ba mươi ba phút trưa, y tá đưa ông ấy ra ngoài vườn phơi nắng, một lúc sau thì cô ta rời đi, sau đó một người đàn ông đội mũ, bịt khẩu trang kín mít xuất hiện, đáng tiếc là kiểm tra hết tất cả camera nhưng lại không nhìn thấy được khuôn mặt của người đó.
Tiêu Thế Tu thở dài, quay lại phòng bệnh, Lâm Sơ Nguyệt vẫn ngủ say, nửa khuôn mặt vùi vào trong gối, lông mày hơi nhíu lại, anh vươn tay ra vuốt ve lông mày cô, ánh mắt thoáng chốc trở nên dịu dàng. Lâm Sơ Nguyệt không biết mơ thấy cái gì mà nói mớ, tay nhỏ quờ quạng nắm được tay anh thì siết chặt không buông ra.
Anh gỡ tay ra không được, cuối cùng để mặc cô nắm lấy, Tiêu Thế Tu cởi giày và áo khoác nằm lên giường, một tay vỗ vỗ lưng cô, bấy giờ Lâm Sơ Nguyệt mới thôi nức nở.
Trong mắt anh hiện lên cảm xúc phức tạp, rõ ràng đối với anh cô chỉ là một tình nhân, nhưng tại sao anh ngày càng dao động vì cô?
Tiêu Thế Tu không muốn nhớ lại, cũng không muốn tiếp nhận trị liệu, nhưng hiện tại anh bắt đầu tò mò muốn nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhớ lại xem đối với anh cô gái này thực sự là gì…
Anh tập trung suy nghĩ, thử xem có thứ gì đó hiện lên trong đầu không, nào ngờ vừa mới cố gắng nhớ lại thì cơn đau dội lên như có hàng ngàn chiếc búa thi nhau gõ vào đầu anh. Tiêu Thế Tu nhíu chặt lông mày, mở mắt ra, hơi thở liền trở nên gấp gáp, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Anh thử lại một lần nữa, cơn đau còn dữ dội hơn ban nãy, nó thậm chí khiến anh không thở được, Tiêu Thế Tu thở hắt ra một cái, đồng tử tối đen lại vì bất lực. Một lúc sau cơn đau mới nguôi dần.
Đêm đó Tiêu Thế Tu không ngủ được, cho đến khi trời tờ mờ sáng anh mới nhẹ nhàng xuống giường, đi tìm những người từng ở gần Lý Khuynh Ngang trong khoảng thời gian camera quay được kẻ bí ẩn kia để hỏi xem bọn họ có nhìn thấy mặt của hắn không.
Một lúc sau trời sáng hẳn thì mí mắt Lâm Sơ Nguyệt cũng khẽ động đậy rồi mở ra. Cô dụi dụi mắt mình liếc nhìn xung quanh, thấy áo khoác của Tiêu Thế Tu ở trên ghế nhưng không thấy anh đâu cả.
“Thế Tu…”
Lâm Sơ Nguyệt bước xuống giường, gọi anh. Không có tiếng trả lời, cô lại đi vào phòng vệ sinh tìm anh, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu cả.
“Lạ thật. Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?”
Lâm Sơ Nguyệt cầm theo áo khoác của anh tới phòng bệnh của ông ngoại, nhìn các chỉ số trên máy đo vẫn ổn định, lòng cô an tâm hơn một chút. Bấy giờ cô mới đi tìm Tiêu Thế Tu, đi tới vườn hoa, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm trước một cụ già.
“Bà có thể miêu tả kĩ lại cho cháu được không?”
Cụ già đó đã móm mém, nhưng đôi mắt nhìn rất tinh anh, nói bằng giọng khàn khàn:
“Mắt hắn hơi xếch, nhìn rất lạnh lùng. Cao gần bằng cậu, tôi chỉ nhìn được có thế mà thôi.”
Tiêu Thế Tu cảm ơn bà cụ đó, y tá đưa bà cụ đi, lúc quay người lại không ngờ thấy Lâm Sơ Nguyệt đứng cách đó không xa.
“Dậy rồi à?”
Tiêu Thế Tu đứng dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc hơi rối, tay áo sơ mi được anh xắn tới khuỷu, đồng tử sâu thẳm nhìn cô dịu dàng, vẻ đẹp ấy khiến cho cô phút chốc đắm chìm, đầu óc trống rỗng.
Lâm Sơ Nguyệt chậm rãi đi tới, nhìn thấy quầng thâm mờ mờ dưới mắt anh, chua xót hỏi:
“Đêm qua anh không ngủ à?”
“Có chứ. Nhưng lạ giường nên tôi không ngủ được nhiều lắm.” Anh nói dối.
Cô đưa tay lên vuốt một lọn tóc loà xoà trên trán anh ra sau.
“Sao anh lại đi ra đây?”
“Ra đây cho thoáng, ngắm cảnh chút, vẫn còn sớm, sao cô không ngủ thêm?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh chăm chú, anh lại nói dối rồi. Nhưng cô sẽ không vạch trần lời nói dối đó, cô lắc đầu:
“Em tỉnh rồi, không có anh nên không ngủ được.”
Cô thử làm nũng, Tiêu Thế Tu sững người, đưa mắt nhìn xung quanh xem có ai không, thấy xung quanh vắng vẻ, anh chợt kéo tay cô, nâng cằm cô lên rồi ngậm lấy môi cô.
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười đáp lại, nụ hôn ngắn nhưng rất nồng nhiệt ngọt ngào, cô thở hổn hển, hai gò má đỏ bừng lên, Tiêu Thế Tu khẽ rời môi cô, ánh mắt sâu thẳm hun hút.
“Ngoài tôi ra không được nói những lời đó cho người khác nghe.” Tiêu Thế Tu nhéo má cô, thanh âm trầm trầm.
Cô nở nụ cười, khoé mắt cong cong, hai tay choàng qua cô anh ôm lấy, đáp:
“Tất nhiên rồi.”
Tiêu Thế Tu mỉm cười theo cô, nhéo yêu mũi cô một cái rồi ôm eo cô đi.
“Chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Anh đưa cô tới một nhà hàng thanh đạm gần đó, phong cách của nhà hàng này đơn giản mà tinh tế, là một trong những nhà hàng ngon nhất ở đây. Sau khi phục vụ đưa thực đơn cho hai người thì một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mặc quần áo đầu bếp đi ra, nở nụ cười tươi với anh:
“Tiêu thiếu gia, lâu rồi không gặp.” Ông ta đưa tay ra bắt tay anh.
“Lâu rồi không gặp.” Tiêu Thế Tu mỉm cười nắm lấy, Lâm Sơ Nguyệt ngây ngô ngồi bên cạnh chẳng hiểu mô tê gì.
Bọn họ quen nhau sao?
“Tiêu thiếu gia, đây là Tiêu phu nhân sao? Trăm nghe không bằng một thấy, nhìn rất xinh đẹp!”
Tiêu Thế Tu mỉm cười không phủ nhận.
“Lâu lắm mới gặp, bữa hôm nay coi như tôi mời đi.”
“Không cần, hôm nay tôi muốn đích thân nấu.” Anh vừa mới nói, cả Lâm Sơ Nguyệt và anh ta đều ngỡ ngàng.
Tiêu Thế Tu đích thân nấu ăn ư? Ánh mắt của người đầu bếp kia như có như không đặt lên người cô. Hình ảnh Tiêu Thế Tu đứng bếp điển trai vô cùng, còn rất nghệ thuật, mỗi động tác của anh đều rất đẹp mắt tinh tế như quay quảng cáo vậy, người đầu bếp thấy thế bèn nói:
“Tiêu thiếu gia, cậu mà làm thế này thì tôi giải nghệ mất.”
“Chỉ là mấy món đơn giản, so với anh đã là gì.”
Một lúc sau, nhân viên bưng ra từng dĩa thức ăn được trang trí đẹp mắt, thơm phức, nếu không phải chính mắt Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy anh nấu thì e rằng chính cô còn không tin.
“Cô nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Lâm Sơ Nguyệt cầm đũa gắp thử một viên tôm nõn, vị tôm hoà cùng nước dùng thơm ngọt lan toả trong miệng cô, thịt tôm mềm tan ngay trên đầu lưỡi, Lâm Sơ Nguyệt tấm tắc khen:
“Ngon quá!”
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Tiêu Thế Tu nở nụ cười hài lòng.