Hai tên bảo vệ cao to vạm vỡ nghe thấy tiếng kêu của cô ta thì đi tới định kéo anh ra ngoài nhưng không cản nổi anh, ngược lại còn bị anh đẩy ngã sang một bên.
Tiêu Thế Tu lên phòng 618, anh giơ chân đạp mạnh vào cánh cửa hai cái, khoá cửa kêu lên một tiếng rồi cánh cửa bị bật tung ra vì phải chịu một lực mạnh mẽ.
Tiêu Nhất Minh lúc này đang tắm, anh ta mở vòi nước to hết cỡ nên không nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tiêu Thế Tu vừa vào đã thấy váy và túi xách của Lâm Sơ Nguyệt nằm lăn lóc ở trên sàn. Lửa giận giống như bốc lên tận đỉnh đầu, anh nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, bèn tới gần rồi đạp tung cánh cửa một cách không kiêng nể.
Tiêu Nhất Minh giật mình, nhìn qua làn nước, hai mắt lại cay xè, phút chốc gò má phải bị anh đấm cho một cú thật mạnh, anh ta ôm đất, trong miệng nhổ ra một búng máu tươi.
Tiêu Thế Tu không cho anh ta cơ hội để nhận ra là ai, anh lao vào đấm Tiêu Nhất Minh túi bụi, anh ta không kịp trở tay, trong mũi trong miệng đều là mùi vị máu tanh. Gương mặt sưng vù lên, tầm mắt phía trước nhìn cũng không rõ.
Tiêu Thế Tu như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, cho đến khi Tiêu Nhất Minh ngất xỉu không chịu được nữa thì anh mới chịu dừng lại.
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống kịch liệt, bỏ mặc anh ta ngất xỉu ở đó, lững thững đi ra ngoài cầm túi xách của Lâm Sơ Nguyệt trở về. Anh cứ tưởng lúc nãy cô ở chung phòng tắm với Tiêu Nhất Minh, nếu đúng là như thế thì Tiêu Thế Tu sẽ không chần chừ mà giết chết Tiêu Nhất Minh ngay lập tức.
Tiêu Thế Tu lái xe về trong tâm trạng hỗn độn kịch liệt, anh chẳng còn tỉnh táo nữa, đúng lúc đó một chiếc xe tải cỡ lớn đi ngược chiều với anh, tài xế hoảng hồn phanh gấp một cái nhưng vẫn không kịp, chỉ thấy một âm thanh rầm trời vang lên, sau đó là khói bốc lên mù mịt và chiếc xe ô tô của anh văng sang một bên.
“Rầm!!!”
….
Bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng một lần nữa xâm chiếm toàn bộ khoang mũi và tâm trí của Lâm Sơ Nguyệt, cô không rõ mình đến đây như thế nào nữa, mọi âm thanh xung quanh dường như không còn tồn tại, chỉ có một nỗi sợ như một con quỷ đang không ngừng gặm nhấm trái tim cô.
“Thế Tu!”
Lâm Sơ Nguyệt đến nơi thì Tiêu Thế Tu cũng vừa mới tỉnh lại, anh ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ bên ngoài, ngồi bên cạnh anh không ai khác chính là Lưu Hạ.
Cô sững người khi nhìn thấy cô ta xuất hiện ở đây, lúc nhìn thấy cô, Lưu Hạ còn ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói:
“Thế Tu. Anh cảm thấy thế nào?”
Tiêu Thế Tu bấy giờ mới quay mặt lại, ánh nhìn lặng lẽ sắc bén, anh lãnh đạm trả lời:
“Không sao, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng một chút thôi.”
Lâm Sơ Nguyệt thấy anh không hất tay cô ta ra, bỗng nhiên cảm thấy anh thật kỳ lạ. Hơn nữa, ánh mắt của anh giống như là lần đầu khi hai người gặp nhau, cũng lạnh lùng không chút hơi ấm như vậy.
“Thế Tu…em là Lâm Sơ Nguyệt đây…”
Cô lên tiếng, thanh âm khàn đặc.
Tiêu Thế Tu nhìn cô từ đầu đến chân, cuối cùng đáp
“Cô là ai? Tôi không quen ai tên là Lâm Sơ Nguyệt cả.”
Trái tim Lâm Sơ Nguyệt như bị thứ gì đó bóp nghẹt, hít thở thôi cũng khó khăn. Lưu Hạ đứng dậy, bước tới trước mặt cô rồi nói:
“Thế Tu đã nói không quen biết cô rồi, cô còn đứng đây làm gì? Mau đi ra ngoài đi để anh ấy còn nghỉ ngơi!”
Lâm Sơ Nguyệt không quan tâm tới lời nói của cô ta, cô nhìn anh nhưng Tiêu Thế Tu lại quay mặt đi chẳng hề nói một lời nào.
Lưu Hạ cười khẩy, bỗng nhiên bóp chặt cổ tay cô rồi giật lấy chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út xuống, cô ta gằn giọng nói nhỏ:
“Thứ này không xứng đáng với cô đâu!”
Cô giận dữ, muốn giật lại chiếc nhẫn trên tay cô ta nhưng Lưu Hạ lại giả vờ, tự đánh vào mặt mình rồi ngã xuống đất.
“Á! Sao cô lại đánh tôi? Hu hu…”
Tiêu Thế Tu xuống giường, tới đỡ coi ta dậy:
“Cô làm gì vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt ngỡ ngàng, miệng há ra nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị anh giận dữ cắt lời:
“Mau xin lỗi cô ấy đi!”
Ánh mắt anh lạnh băng không chút hơi ấm, ngực trái cô nhói lên liên tục, Lưu Hạ nép vào ngực anh khóc lóc, bên môi lại nở nụ cười hả hê như khiêu khích cô. Cô ta chạm tay lên ngực anh rồi xoa nhẹ:
“Thế Tu, em không sao đâu, sức khoẻ của anh quan trọng hơn, mặc kệ cô ta đi.”
Tiêu Thế Tu hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Cô mau đi ra khỏi đây đi!”
Lâm Sơ Nguyệt chua chát cười, anh lại đuổi cô ra khỏi đây sao?
Anh đích thân đứng dậy đẩy cô ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, Lâm Sơ Nguyệt đứng trơ như phỗng, sau đó hai mắt nóng rực lên, nước mắt âm thầm tuôn rơi…
Chẳng lẽ cô cam tâm bỏ đi như thế khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng?
Đúng lúc đó bác sĩ Triệu bắt gặp cô đứng bên ngoài, ông ta dè dặt lên tiếng:
“Thiếu phu nhân, cô đến thật đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với cô.”