Đối diện với người con gái mà anh ta đem lòng thầm yêu thích bấy lâu, nhịp tim của Tiêu Nhất Minh đập nhanh hơn. Tuy nhiên ánh mắt của anh ta nhanh chóng bị một màn đêm bao phủ khi trông thấy những dấu hôn mờ mờ trên người cô. Đó đều là những dấu vết sau cuộc ân ái mà Tiêu Thế Tu để lại, Tiêu Nhất Minh hít sâu một hơi, cúi đầu xuống hôn lên nơi đầy đặn phập phồng của cô, miệng còn lẩm bẩm:
“Sơ Nguyệt, từ hôm nay em sẽ là người phụ nữ của anh…”
Tiêu Nhất Minh vừa hôn lên đó, Lâm Sơ Nguyệt đã run lên một cái, anh ta nhếch môi cười, cơ thể của cô thật nhảy cảm và xinh đẹp, eo thon hông nở, khuôn ngực đầy đặn, khuôn mặt xinh đẹp và tốt bụng, chẳng trách Tiêu Thế Tu lại say mê cô đến thế…
Anh ta lại càng thêm đố kỵ với Tiêu Thế Tu, đáng lẽ anh ta phải nhận ra người đó chính là Lâm Sơ Nguyệt chứ không phải là Lưu Hạ mới phải, anh ta cảm thấy thật hối hận vì đã để Tiêu Thế Tu ở bên cạnh cô bao nhiêu năm nay.
“Tách” một tiếng, chiếc áo lót màu trắng của cô đã bị anh ta cởi ra, hai gò bồng đảo đầy đặn, nụ hoa hồng hào run lên khe khẽ trước mắt anh ta, Tiêu Nhất Minh thở gấp, nơi đó giữa hai chân anh ta sưng phồng lên khó chịu.
Anh ta đưa mắt nhìn xuống nơi bí ẩn của cô đang được che đậy bởi một chiếc quần nhỏ, nụ cười trên môi càng sâu, tuy nhiên Tiêu Nhất Minh không vội vã mà muốn hưởng thụ khoảnh khắc này lâu hơn, anh ta cúi đầu, đôi môi lướt đi lướt lại trên ngực cô, Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy nhồn nhột khó chịu, cô vô thức đưa tay lên muốn đẩy thứ trước ngực mình ra.
Tiêu Nhất Minh nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô rồi hôn vào giữa lòng bàn tay ấy, trong mắt đong đầy sự thoả mãn và niềm vui, anh ta cởi áo sơ mi của mình ra, sau đó ôm chầm lấy cô vào trong ngực.
“Sơ Nguyệt…Sơ Nguyệt…”
Bàn tay to lớn của anh ta đưa xuống chạm lên mông cô, xoa nắn một cách nhẹ nhàng. Lâm Sơ Nguyệt khó chịu vùng vẫy, sự phản kháng nhỏ bé của cô căn bản chẳng thể nào lay chuyển được anh ta, ngược lại càng khiến anh ta thêm kích thích.
Tiêu Nhất Minh bỗng nhiên cầm tay cô chạm vào nơi đó của mình, nét mặt vô cùng thoải mái, hơi thở nóng dần lên, anh ta đẻ cô xuống dưới thân, đôi môi hạ xuống môi cô hôn một cách ngấu nghiến…
Lâm Sơ Nguyệt lúc này mới lờ mờ nâng mí mắt ra, đầu óc vẫn còn choáng váng, mất mấy giây cô mới nhìn rõ được người trước mặt không phải Tiêu Thế Tu mà là Tiêu Nhất Minh.
“Á! Anh làm gì thế?!”
Cô hét lên, đồng thời đẩy mạnh anh ta ra, Tiêu Nhất Minh không phòng bị lập tức bị cô đẩy ngã ra phía sau, Lâm Sơ Nguyệt hốt hoảng khi nhìn thấy anh ta không mặc áo, nơi giữa đũng quần thì phồng to.
Cô hốt hoảng nhìn xuống người mình, vơ vội lấy cái chăn để che đi nửa thân trên loã lồ, hai mắt mở lớn nhìn Tiêu Nhất Minh đầy phòng bị, anh ta như bị dội một gáo nước lạnh, muốn lại gần cô nhưng Lâm Sơ Nguyệt thấy anh ta động đậy thì đã hét lên.
“Đừng lại gần tôi!”
Hai bàn tay cô nắm chặt tấm chăn tới mức khớp xương nổi lên trắng bệch, Lâm Sơ Nguyệt nói to:
“Tiêu Nhất Minh, sao anh lại làm thế với tôi?! Tôi là vợ của Tiêu Thế Tu, là vợ của em trai anh! Sao anh lại làm nhục tôi?”
Ba chữ Tiêu Thế Tu khiến cho ánh mắt anh ta thay đổi, phút chốc từ tội lỗi chuyển sang đố kỵ và căm ghét.
“Em đừng nhắc tới Tiêu Thế Tu nữa!”
Anh ta gầm lên một tiếng làm cho Lâm Sơ Nguyệt giật mình, Tiêu Nhất Minh áp sát cô, gằn giọng nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, em đừng nhắc tới tên khốn nạn đó nữa! Nó không phải là em trai của tôi! Nó đã bị khai trừ khỏi Tiêu gia rồi, Lâm Sơ Nguyệt…sau những gì mà nó đối xử với em, em vẫn yêu nó hay sao?”
Cô nhìn vào mắt anh ta, trong đó chỉ có lòng thù hận sâu sắc, cô lại nhớ tới những lời mà Tiêu Thế Tu từng nói:
“Bản chất của Tiêu Nhất Minh không xấu, lúc nhỏ anh ấy vì cứu anh mà suýt chút nữa bị xe ô tô đâm, nếu không có anh ấy thì không có anh ngày hôm nay rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt nói:
“Tiêu Nhất Minh, anh không coi anh ấy là em trai, nhưng Thế Tu luôn coi anh là anh trai của anh ấy, trong thâm tâm của anh ấy không muốn tất cả mọi chuyện xảy ra thế này! Anh hãy tỉnh táo lại đi!”
Tiêu Nhất Minh nhếch môi cười lạnh:
“Coi tôi là anh trai ư? Nếu nó coi tôi là anh trai thì đã không cướp em đi mất rồi!”
Cô sững người, lùi lại nhiều hơn, cho tới lưng chạm vào vách tường lạnh băng thì mới giật mình, Tiêu Nhất Minh lại lên tiếng:
“Sơ Nguyệt, đãng lẽ em là vợ của tôi chứ không phải là Tiêu Thế Tu….”
“Anh đừng nói nữa!” Lâm Sơ Nguyệt đã hy vọng rằng Tiêu Nhất Minh sẽ khác nhưng trong lòng anh ta bây giờ chỉ có thù hận mà thôi…