Tiêu Thế Tu hôm nay lại bám người như vậy? Cô hắng giọng một tiếng, ngượng ngùng lắp ba lắp bắp nói:
“Em cũng rất nhớ anh.”
“Thật à? Em có thể nói lại thêm một lần nữa được không? Anh không nghe rõ lắm.” Tiêu Thế Tu mặt dày vô sỉ nói. Lâm Sơ Nguyệt nhỏ giọng mắng anh:
“Còn lâu, em chỉ nói một lần thôi.”
Nói rồi, khoé môi cô bỗng chốc tủm tỉm cười, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Tiêu Thế Tu lúc này, chắc là lông mày anh đang nhăn hết cả lên đây.
Quả nhiên đúng là anh đang nhăn mày, đầu dây vọng lại một tiếng thở dài thườn thượt, Lâm Sơ Nguyệt liền hỏi:
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là anh đang kiềm chế.”
“Tại sao?”
“Nếu không chắc chắn anh sẽ chạy đến đó để hôn em.”
Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt, mắng anh là đồ lưu manh, lúc này ông ngoại lại phản kháng với y tá nên cô phải quay trở lại xem thế nào.
“Thế Tu, một lát nữa em sẽ gọi lại cho anh nhé.”
Tiêu Thế Tu ngoài miệng thì nói “được” nhưng trong lòng không nỡ cúp máy. Lâm Sơ Nguyệt trở lại dỗ dành ông ngoại, y tá bất lực không biết làm thế nào vì ông không chịu uống thuốc, cô đón lấy cốc nước trên tay cô ta, nói:
“Để tôi làm cho.”
Cô gái y tá như người chết đuối vớ được cọc, liền đem cốc nước cùng thuốc trao cho cô. Lâm Sơ Nguyệt dịu dàng vỗ lưng dỗ dành ông để ông uống thuốc, nhưng ông ấy không chịu còn hết đổ cốc nước trên tay cô xuống.
“Choang!”
Chiếc cốc rơi xuống sàn vỡ tan, mảnh thuỷ tinh văng ra xung quanh tứ tung, Cô gái y tá kia hốt hoảng, cúi người xuống dọn dẹp, Lăm Sơ Nguyệt đau lòng, hướng tới cô gái kia, nói:
“Xin hỏi cô có kim châm không?”
“Ý của cô là kim để châm cứu?”
“Đúng.” Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, cô gái kia xác nhận rồi chạy đi lấy. Khoảng chừng mười phút sau quay lại thì cô đã dọn dẹp xong đống thuỷ tinh vỡ dưới đất.
Cô ta đưa cho cô bộ kim châm, đồng thời nín thở theo dõi. Điều khó khăn nhất là phải làm cho ông ngoại cô nằm im thì mới trị liệu được, Lâm Sơ Nguyệt hướng đến huyệt trên người ông, ngón tay cầm kim dứt khoát châm thẳng một cái.
Vài giây sau, ông ngoại cô nằm im trên giường, hai tay và hai chân không cử động được nữa. Lâm Sơ Nguyệt nhớ lại những gì trong cuốn sách cô đã đọc được ở biệt thư của Tiêu Thế Tu, bắt đầu thực hiện trên người ông.
Đây là lần đầu tiên, cô hy vọng không xảy ra sai sót gì. Cô gái y tá kia cũng căng thẳng không kém, nhìn cô châm cứu mà không chớp mắt. Trán cô dần xuất hiện mồ hôi lấm tấm, trong tay lúc này chỉ còn lại một cái kim cuối cùng và một huyệt cuối cùng quan trọng nhất, nếu sai sót thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu thành công thì…
Lâm Sơ Nguyệt cắn răng liều lĩnh, tự động viên bản thân, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu. Cây kim chậm rãi hạ xuống giữa lưng của ông ngoại, cô bèn thở phào một cái, lần đầu tiên mà không xảy ra sai sót nào, đúng là phải thầm cảm ơn ông trời.
“Được rồi, ổn rồi.”
Cô quay sang nói với cô y tá kia, khoảng chừng hai tiếng sau thì rút kim châm ra, tâm thần của ông đã khá hơn so với lúc nãy, ngoan ngoãn chịu uống thuốc. Phương pháp này đúng là kì diệu, Lâm Sơ Nguyệt thầm nghĩ về phải cảm ơn Tiêu Thế Tu mới được.
Lâm Sơ Nguyệt thấy ông đã ổn hơn thì mới bắt xe về nhà, bây giờ là năm giờ chiều, có lẽ cô sẽ đi siêu thị rồi về nấu cơm cho anh. Vừa mới bước ra khỏi cửa thì điện thoại của cô vang lên, Lâm Sơ Nguyệt nhìn số điện thoại của người gọi đến thì cô lại không muốn nghe, nhưng Lâm Phỉ Thuý cứ như âm hồn không tan, gọi cô liên tục, Lâm Sơ Nguyệt không biết cô ta lại muốn giở trò gì nữa đây?
Cô ấn nút nghe:
“A lo? Có chuyện gì?”
“Lâm Sơ Nguyệt chị vẫn chưa biết tin gì à?” Lâm Phỉ Thuý nhếch môi cười, tự hỏi sao cô có thể bình tĩnh vậy.
“Tin gì?” Cô lạnh lùng nói.
“Tôi cứ tưởng là chị giả vờ nhưng nghe có vẻ là chị không biết gì thật, đáng thương quá đi, sắp bị đuổi khỏi Tiêu gia đến nơi rồi mà còn kiêu ngạo thế sao?”
Cô ta dùng giọng điệu để chế nhạo cô.
Lâm Sơ Nguyệt cười nhạt, con người Lâm Phỉ Thuý bao năm chẳng thay đổi, lúc nào cũng đố kỵ, muốn hại người khác. Cô đáp lại bằng giọng điệu thờ ơ không quan tâm:
“Lâm Phỉ Thuý, chó có thể sủa bậy nhưng người thì không thể đâu. Muốn nói cái gì thì suy nghĩ kĩ một chút, chứ đừng có mà cắn bừa.”
“Chị! Chị ví ai là chó hả?!” Cô ta tức điên lên, hét vào trong điện thoại.
“Ai thì tự khắc hiểu.”
Lâm Phỉ Thuý nghiến răng nghiến lợi, nhớ đến đoạn clip kia cô ta bèn bật cười hả hê:
“Không biết ai mới là người nói bừa đâu, Lâm Sơ Nguyệt chị giả vờ ngây thơ ít thôi, bên ngoài kia tất cả mọi người đã biết bộ mặt thật của chị rồi. Thiếu phu nhân của Tiêu gia mà lại đi cặp kè với lão già năm mươi tuổi ư? Đúng là buồn nôn thật mà! Lâm Sơ Nguyệt ơi là Lâm Sơ Nguyệt, tôi phải khâm phục chị thật đấy!”
“Cô nói gì?” . Đam Mỹ Hay
Cặp kè? Ai chứ?
Lâm Phỉ Thuý cười vang: “Chị tự lên mạng xem thì biết!” Sau đó cô ta tắt phụt máy, Lâm Sơ Nguyệt vội vàng lên mạng xem có chuyện gì, cô lướt hết tất cả các bản tin, cuối cùng cũng thấy một tin tức duy nhất còn lại được đăng lên bởi một nick ẩn danh:
“Clip bảy phút của thiếu phu nhân Tiêu gia đình đám sắc nét không che!!!”
Bên dưới hàng loạt bình luận vào phỉ báng cô mặt dày cặp kè với lão già năm mươi tuổi. Còn có mấy gã đàn ông khen cô có thân hình nóng bỏng. Lâm Sơ Nguyệt thấy đầu óc như quay cuồng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Cô ấn vào xem, không thể tin được là khuôn mặt của cô gái kia rất giống mình, tiếng nhạc xập xình xung quanh, cô ta ngả ngớn vào trong lòng ông ta, còn bàn tay to béo của ông ta liên tục đụng chạm vào những nơi nhạy cảm của cô gái đó.
Bàn tay cầm điện thoại của cô run lên, ở nhà, Tiêu Thế Tu đang ngồi chờ cô về, độ nhiên điện thoại của anh có người gọi đến.
“Thiếu gia, lão thái thái ngất xỉu rồi ạ, đang trên đường tới bệnh viện!” Giọng của người hầu rất hốt hoảng.
Tiêu Thế Tu nghe xong, lập tức đến bệnh viện ngay.