Ninh Khiết Băng quỳ trước một căn phòng lớn, khuôn mặt ghé sát vào khe cửa mở hờ. Cô lén lút ở đây từ nãy đến giờ, cốt là để nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người trong phòng.
“Vẫn chưa tìm thấy Khiết Quỳnh sao? Ngày đính hôn đã sắp đến gần, vậy mà nó dám bỏ nhà đi mất. Châu Mộc Tuệ, có phải con đứng ở đằng sau dung túng cho hành động ngông cuồng này của nó không?”
Ninh lão nhìn sang người phụ nữ trung niên đang ngồi nhàn nhã uống trà bên ghế sofa thì không khỏi tức giận. Đây đã là lúc nào rồi mà con dâu của ông vẫn còn bình tĩnh như thế?
“Cha thừa biết Khiết Quỳnh vốn không thích đại thiếu gia nhà họ Thẩm mà? Nếu còn ép buộc con bé lấy cậu ta, sợ rằng cả đời này nó sẽ không trở về nhà nữa.”
Choang!
Ninh lão gia tức giận bừng bừng, thẳng tay hất đổ ly trà đặt trên tay Châu Mộc Tuệ. Ông chỉ thẳng tay vào người phụ nữ trước mặt, lớn tiếng nói:
“Vậy bây giờ con nói đi, chúng ta phải làm thế nào? Nếu làm cho Thẩm Hạo Khanh tức giận, trên dưới nhà họ Ninh sẽ chẳng ai được yên ổn.”
Khiết Băng ở bên ngoài ngồi ngẩn người suy nghĩ, đại khái đã hiểu ra tình hình hiện tại ở Ninh gia. Bởi vì sắp đến ngày cử hành hôn lễ của Niên Khiết Quỳnh và đại thiếu gia nhà họ Thẩm mà chị ta lại bỏ đi biệt tăm, nên ông nội cô mới phải lo lắng như vậy.
Chợt có tiếng bước chân đi lại gần, Khiết Băng bất giác quay người lại, phát hiện Thẩm Hạo Khanh đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Cô còn chưa kịp phản ứng thêm thì bị hắn nắm lấy cổ áo, lôi sền sệt vào trong phòng.
“Thẩm… Thẩm Hạo Khanh, sao cậu lại đến đây?”
“Tôi đến đây để hỏi thăm về vị hôn thê của mình, không được sao?”
Thẩm Hạo Khanh ngang nhiên đến bên ghế sofa ngồi, như thể đây chính là nhà của mình vậy. Hắn nghe tin cô dâu tương lai của mình mất tích, sao có thể ngồi yên cho được?
“Khiết Quỳnh có lẽ vì quá căng thẳng nên mới đi đâu đó thư giãn một thời gian thôi. Cậu Thẩm cũng đừng nên quá lo lắng.” Bà Mộc Tuệ nhanh miệng lên tiếng.
Thẩm Hạo Khanh cười khinh khỉnh, nghĩ ngợi đại phu nhân nhà họ Ninh đang tính lừa gạt ai đây? Ninh Khiết Quỳnh bỏ trốn theo người đàn ông khác, bà ta tưởng hắn không biết sao?
“Vậy các người định tính thế nào? Hôn lễ đã cận kề ngay trước mắt, vậy mà cô dâu lại không thấy đâu. Ninh lão gia, ông định biến nhà họ Thẩm thành trò cười trong mắt người đời hửm?”
Châu Mộc Tuệ láo liên nhìn quanh, chợt để ý đến Khiết Băng đang quỳ rạp dưới sàn nhà. Bà ta cười đầy ẩn ý, thoáng cái đã nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.
“Ninh gia chúng tôi vẫn còn một đứa con gái là Ninh Khiết Băng. Đến ngày cử hành hôn lễ, cứ để nó mặc váy cưới thay chị gái vào lễ đường là được.”
Thẩm Hạo Khanh cười lớn, liếc mắt về phía Khiết Băng đầy ý xem thường. Hắn nhịp nhịp ngón trỏ trên tay vịn ghế sofa, nhướng mày nói:
“Các người định lấy một đứa con gái nhặt ngoài đường để trao đổi với tôi sao? Thật nực cười!”
Hắn vừa dứt lời, Khiết Băng thấy không phục liền bật lại:
“Anh có tư cách gì mà dè bỉu tôi? Nói cho cùng tôi cũng là nhị tiểu thư nhà họ Ninh, làm sao lại không xứng gả cho anh chứ?”
Thẩm Hạo Khanh bắt đầu thay đổi thái độ, cảm thấy có chút hứng thú với chuyện này. Nếu Khiết Băng đã hùng hổ thách thức, vậy thì hắn sẽ cho cô được toại nguyện.
Nếm trải cảm giác trở thành kẻ thế thân là như thế nào!
“Vậy cứ quyết định thế đi! Để Ninh Khiết Băng gả thay chị gái đến Thẩm gia vậy.”
Hắn nói rồi quay người rời đi, đến một tiếng chào hỏi cũng không có. Khiết Băng nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kia, hai mắt ngấn lệ.
Vừa nãy Thẩm Hạo Khanh – người đàn ông mà Khiết Băng vẫn thương nhớ suốt bao năm qua, nói cô có thể gả cho hắn ư? Nhưng tại sao cô lại không thể vui nổi!
Ninh lão gia đưa tay day nhẹ hai thái dương, nội tâm cực kỳ bài xích. Ông nửa muốn Khiết Băng thay Khiết Quỳnh gả cho Thẩm Hạo Khanh, nửa lại không đành lòng.
Ông rất sợ hắn ta vì chuyện Khiết Quỳnh bỏ trốn mà trút lên đầu Khiết Băng, sau đó sẽ tìm cách giày vò cô gái nhỏ.
Suy nghĩ một lúc, Ninh lão gia hỏi:
“Khiết Băng, con có chắc rằng bản thân muốn gả đến nhà họ Thẩm không? Dù sao người Thẩm Hạo Khanh yêu cũng là chị gái con, ông nội sợ con sang đó làm vợ cậu ta sẽ phải chịu khổ.”
Khiết Băng chưa kịp nói gì, Châu Mộc Tuệ đã vội cướp lời:
“Cha! Tình hình trước mắt chỉ có thể làm vậy, hơn nữa để Ninh Khiết Băng bước chân vào Thẩm gia đã là quá hời cho nó rồi. Một đứa con hoang như nó thì làm gì có quyền được ý kiến chứ?”
“Mộc Tuệ, sau này con cũng đừng gọi con bé như thế nữa. Trong người Khiết Băng chảy dòng máu nhà họ Ninh, là nhị tiểu thư Ninh gia, con hãy nhớ rõ điều này cho cha.”
Ninh lão gia nhìn Khiết Băng, thấy cô cúi thấp đầu, không định trả lời câu hỏi của mình liền thở dài một hơi, ngấm ngầm hiểu rằng cô đã đồng ý.
Bởi vì thấy hơi mệt, ông cụ trở về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi.
Người duy nhất bênh vực cho Khiết Băng trong cái nhà này đã đi rồi, Châu Mộc Tuệ cũng không khách sáo với cô nữa. Bà ta tiến đến thật gần, dùng tay bóp chặt lấy cằm cô mà cảnh cáo:
“Nhớ cho kỹ, mày chỉ là kẻ thế thân cho Khiết Quỳnh thôi. Nếu sau này con bé quay về, vị trí Thẩm phu nhân vẫn sẽ là của nó.”