Tiếng nói vừa dứt thì hắn bỗng giữ lấy mặt nàng, hôn lên, mang theo hơi thở gấp gáp, mãnh liệt không cho người khác cự tuyệt.
Nàng cũng biết là hắn phải đi làm chính sự, không thể chậm trễ một giây phút nào, đâu thể vì tư tình nhi nữ làm vướng bận được.
Cố Trường Quân ôm nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Oanh Oanh, nàng ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt, cho đến bây giờ thứ khiến ta bận tâm cũng chỉ có nàng mà thôi.”
Mũi Chu Oanh chua xót, không nói được lời nào, nghẹn ngào hồi lâu rồi mới thốt lên: “Được.”
Hành lý của hắn rất đơn giản, mang theo mấy bộ quần áo để thay đổi, những thứ khác thì đều được chuẩn bị trong quân đội rồi.
“Thiếp anh hùng” được gửi đi trước đó đã triệu tập được không ít thợ thủ công có kinh nghiệm trị thủy, dùng một số tiền lớn để thuê, một đạo quân đi về phía Ninh Châu.
Chu Oanh đưa tiễn Cố Trường Quân rồi sống cuộc sống yên lặng trong nhà.
Một ngày rồi hai ngày trôi qua, tình hình trong thành lại ngày càng kém. Dù sao lương thực quân Tây Nam mang đến cũng có hạn, lúc đó phân phát cho mấy lưu dân đã rất miễn cưỡng rồi, đến hôm nay lương thực viện trợ của triều đình vẫn chưa tới, kho lương trong thành ngày càng trống rỗng, bởi vì trời mưa nên đường khó đi, lương thực ở những vùng khác vẫn chậm chạp không được vận chuyển vào được, đồng thời cũng càng có thêm nhiều nạn dân đổ về Giang Ninh, rất nhiều nơi cũng đã xuất hiện chuyện những nhà giàu có bị cướp rồi.
Ban đầu những chuyện này vẫn còn cách Giang Ninh rất xa, chỉ là nghe nói tình hình thiên tai ở những nơi xa đó rất nghiêm trọng thì mới biết đến. Nhưng hôm nay ngay cả Giang Ninh cũng không yên bình nữa rồi. Tối hôm qua Cố Trường Lâm đã trở lại, nói rằng quán trà của một hương thân kinh doanh bị cướp đoạt. không những cướp bóc tiền tài, mà còn giết hại cả mạng người.
Hắn ta nặng nề than thở: “Toàn bộ Giang Nam cũng đang mưa, hoa màu đều bị hư hại, lương thực viện trợ của triều đình thì vẫn luôn không có tin tức, cũng chẳng biết có phải thật sự định buông tay mặc kệ chúng ta hay không. Ta đã để cho người đi nghe ngóng, Lục đại nhân và mấy vùng khác cũng đã mở miệng vay mượn lương thực, nhưng không mượn được.”
Chu Oanh nghe thấy những lời này thì ngược lại là trấn định: “Những cửa hàng liên kết với nhà chúng ta còn có thể chống đỡ được bao lâu?”
Cố Trường Lâm giương mắt nhìn nàng một lát: “Đây là ngươi muốn quyên góp cho bên ngoài hả? Trước đó cũng đã tổ chức phân phát rồi, chỉ là hôm qua trong túi các nhà cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nhà chúng ta cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được thôi, nội viện như thế nào thì ta không biết, chắc hẳn là Trường Quân sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng ngươi hẳn là cũng biết hắn cũng chỉ mới vào ở trong toà nhà này, dự trữ sẽ không quá nhiều. Lúc trước hắn cũng đã phân phát không ít ra ngoài rồi, nhìn tình thế này, hẳn là ít nhất một, hai tháng nữa mới có thể giảm bớt được, nhưng có thể chống đỡ được đến lúc đó hay không thì cũng không nói rõ được, vào lúc này mà phân phát lương thực rất chướng mắt, nạn dân đều bị bỏ đói lâu ngày rồi, những người đó sẽ thừa dịp để cướp bóc người khác, rất nhiều người sẽ nổi lên tâm tư khác.”
Cố Trường Lâm nói: “Trường Quân không ở nhà, chúng ta vẫn đừng nên lộ mặt, bên ngoài có những tên quan kia săm soi, chúng ta chỉ cần canh kỹ cửa nhà là được rồi.”
Chu Oanh cúi đầu suy nghĩ chốc lát: “Hai ngày nay hầu gia có truyền về tin tức gì không?”
Cố Trường Lâm cười khổ: “Không có. Không có tin tức nào cả, những tên cường đạo làm loạn, mấy hôm này ra vào thành rất phiền phức. Hắn lại đi làm chuyện quan trọng, mỗi một cái chớp mắt, một hơi thở cũng đều đang bận rộn, đâu còn chú ý đến việc báo tin cho gia đình, ngươi chỉ cần một lòng ở nhà chờ đợi thôi…”
Lời nói còn chưa dứt thì bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Lạc Vân: “Phu nhân, Uông tiên sinh đưa tin tức đến, nói là hầu gia gửi tin cho người.”
Cố Trường Lâm há hốc miệng, không thể ngờ: “Nhanh như vậy, không phải mới đi hai, ba ngày sao?”
Chu Oanh không để ý tới hắn, đỏ mặt hành lễ đưa hắn đi ra ngoài, nắm thật chặt tờ tin báo kia trở về phòng.
Cố Trường Lâm đi ra từ thượng viện, đi đến hành lang gặp Uông tiên sinh, Cố Trường Lâm nói: “Đưa tin tới khi nào? Mang gì đến cho chúng ta?”
Uông tiên sinh lắc lắc đầu: “Không biết, chắc hẳn lúc này hầu gia vẫn đang ở trên đường.”
Cố Trường Lâm cười nói: “Đúng là không nhìn ra, Trường Quân này cũng thật là đáng ghét.”
Uông tiên sinh thở dài một tiếng, không nói gì.
Chưa đến hai ngày đã nhận được hai phong thư của Cố Trường Quân, chỉ đơn giản nói đôi câu về tình hình thiên tai phía trước, sau đó thì hỏi chi tiết tình hình của Chu Oanh. Nói hắn đều ổn cả, điều kiện ăn ở cũng không tệ, kêu nàng đừng lo lắng.
Chu Oanh nhấc bút viết thư hồi âm cho hắn, trải giấy màu vàng ra, vừa viết được hai chữ thì bên ngoài báo tin đến, nói Cố Trường Lâm gặp chuyện ở bên ngoài, bảo trong nhà khóa cửa sớm một chút. Chu Oanh nhìn sắc trời một lát, vẫn chưa tới chạng vạng tối, biết rõ thời thế loạn lạc, không suy nghĩ nhiều mà nghe theo lời bảo người đi khóa cửa. Nàng vùi đầu viết thư, có nhiều chuyện muốn nói với Cố Trường Quân.
Mưa dầm mãi không tạnh, đếm đến mưa rơi còn lớn hơn, Lạc Vân trải giường, Doãn ma ma hầu hạ cởi trang sức ra rồi mới chìm vào giấc ngủ, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Chốc lát sau thì có tiếng chó sủa tứ phía một hồi khiến lòng người bàng hoàng, Lạc Vân bảo một tiểu nhà đầu đi xem xét, một lát sau thì trở lại, toàn thân mắc mưa nên ướt hết: “Phu nhân, bên ngoài viện của chúng ta có đánh nhau. Uông tiên sinh bảo là nói với phu nhân, cho dù có có bất kể chuyện gì thì cũng tuyệt đối không được ra ngoài.”
Cướp bóc giết người, cướp đến tận trong sân nhà của mệnh quan triều đình rồi sao?
Chu Oanh siết chặt cây trâm trong tay, nói: “Hôm nay nhị gia nói không về là đã đi đâu? Đi tìm một gã sai vặt đến, dò la xem!”
Doãn ma ma hoảng hốt nói: “Không thể được! Lúc này đang loạn, người ra ra vào vào lại dẫn đến sự chú ý, nhỡ đâu giết đến nội viện thì làm sao đây?”
Chu Oanh đứng lên: “Sợ rằng nhị gia đã gặp nguy hiểm rồi, bây giờ thì làm gì còn có xã giao gì nữa, quán rượu đầu đường cũng đều không mở cửa, sợ rằng là bị cướp rồi, ở Ninh Châu hắn ta lại không quen biết mấy ai.”
Doãn ma ma còn muốn khuyên thì Chu Oanh nâng cao giọng: “Còn không mau đi?”
Doãn ma ma sợ nàng tức giận nên chỉ đành cho người đi nghe ngóng. Chu Oanh ngồi ở mép giường, đèn trong phòng cũng tắt, Doãn ma ma thấp giọng nói: “Hay là phu nhân tránh đi một lát? Đến phía sau nhà bếp sẽ có một phòng chứa củi, tránh ở bên trong thì người khác không dễ dàng nhìn thấy, bây giờ tối lửa tắt đèn, lại còn mưa nữa…”
Chu Oanh lắc lắc đầu: “Ma ma không cần sợ, những người hầu gia để lại đều là người đắc lực nhất bên cạnh hắn, ta không sợ, ta tin tưởng hắn.”
Chốc lát sau thì tiếng hò hét bên ngoài ngừng lại, Uông tiên sinh đi vào bẩm báo, quỳ phục xuống trước cửa ngoài hành lang, thấp giọng nói: “Thuộc hạ làm việc không tận lực, khiến quận chúa bị kinh sợ rồi.”
Chu Oanh đứng trước cửa, ánh sáng bình minh nhàn nhạt lọt vào qua khe cửa, chiếu lên mặt nàng, một đường sáng mờ chiếu từ chóp mũi đến cánh môi xinh xắn của nàng.
“Tiên sinh đã vất vả rồi, có thương vong không? Tiên sinh vẫn khỏe chứ?”
Uông tiên sinh nghe thấy giọng nói này thì chân mày khẽ cau lại, sắc đẹp hại người, hầu gia chính là vì chủ nhân của giọng nói này mà bỏ lỡ mất bao nhiêu chuyện lớn.
Hắn thấp giọng nói: “Không sao, chỉ có mấy huynh đệ bị thương, đã cho người mời lang trung đến xem rồi.”
Chu Oanh ngừng lại một chút, đưa tay lên ra hiệu cho người mở cửa ra.
Cửa gỗ sơn màu đỏ trước mặt được mở ra từ bên trong, Uông tiên sinh ngước mắt lên, nhìn thấy một phụ nhân xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề đi ra.
Vẻ ngây thơ non trẻ trên gương mặt nàng vẫn chưa biến mất hoàn toàn, cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, có mỹ nhân nào mà hầu gia chưa từng nhìn thấy cơ chứ, đến ngay cả thanh danh cũng không cần, tại sao lại cứ không phải người này thì không được?
Uông tiên sinh nhìn thấy nàng gầy yếu, dáng vẻ này thậm chí còn không được gọi là “nữ nhân”, thật là thất bại.
“Nhị thúc của ta về rồi sao?”Chu Oanh nói: “Đêm qua tiên sinh phản ứng nhanh nhạy, ở sân và tường của hạ viện đều giữ lại người trông coi, chắc hẳn đã sớm biết là có sẽ có người tới phá cửa rồi. Nhị thúc đúng lúc này lại gặp chuyện ở bên ngoài, ta nghĩ, sẽ không phải là trùng hợp đâu!”
Uông tiên sinh im lặng một lúc, sau đó nhếch khóe miệng lên, đứng dậy: “Quận chúa cảm thấy, người đến cướp bóc ngày hôm nay là ai?”
Chu Oanh liếc nhìn hắn ta, vị này là phụ tá mà Cố Trường Quân tín nhiệm và tin dùng nhất, nghe nói hắn ta ở bên cạnh hắn đã hơn mười năm rồi. Hắn ta gọi mình là “Quận chúa” chứ không phải là “Phu nhân”, vậy là hắn ta không muốn chấp nhận hôn nhân của nàng và Cố Trường Quân, không nhận nàng.
Chu Oanh rũ mắt xuống, đưa tay lên ra hiệu cho người hầu bên cạnh lùi lại.
Ánh nắng ban mai dần dần trở nên sáng rõ hơn, những đám mây rời rạc dần dần bay đi.
“Nha môn nằm ngay trên đường lớn, quan viên của Giang Ninh đa số đều ở gần đó, thành đông luôn luôn thái bình. Ta nghe nhị thúc nói bọn cướp trà lâu là ở thành tây. Hầu gia đã bố trí lưu dân ở trong thành, từng phân phát lương thảo, giải quyết mấy vụ án lớn, người bình thường đều biết đến hắn. Nếu như là đạo tặc thì thứ nhất là sẽ không có ai có gan lớn đến nỗi đi tập kích mệnh quan triều đình, thứ hai là cũng sẽ không có khả năng xông vào hậu viện được, càng không thể nào kinh động đến ảnh vệ hầu gia để lại bên cạnh ta. Tối hôm qua xung quanh phòng của ta đều có người canh giữ. Lạc Vân cho người đi hỏi hành tung của nhị gia, rất nhanh đã hỏi xong và trở về, không có người âm thầm bảo vệ thì nàng ấy không làm được.”
Chu Oanh chậm rãi ngước mắt lên, ánh nắng ban mai trong trẻo, lạnh lùng chiếu lên khuôn mặt không huyết sắc của nàng.
Một đêm không ngủ, trong mắt đều là sự mệt mỏi, còn có cả lo âu.
“Người tới cướp bóc không phải là những tên giặc cỏ kia, là người của triều đình hả? Đến đây là nhằm vào hầu gia sao? Có lẽ là kẻ thù chính trị của hắn, hoặc là trước kia có ân oán gì đó.”
Tay Chu Oanh nắm chặt thành quyền trong tay áo: “Uông tiên sinh, bây giờ hầu gia vẫn bình an chứ? Bên cạnh hắn có phải có… gián điệp hay không?”
Uông tiên sinh vẫn luôn lẳng lặng lắng nghe, khi nghe đến câu này thì hắn ta trừng mắt lên, nhìn nàng thật sâu một hồi: “Quận chúa yên tâm, hầu gia không có chuyện gì cả.”
Nói cách khác thì Cố Trường Quân đã biết chuyện này, hơn nữa cũng vì vậy mà chuẩn bị chu toàn.
“Vậy, nhị gia đâu?”
“Hôm qua nhị gia đi làm chút chuyện, trên đường về gặp phải hai mẹ con bị tai nạn…” Nghĩ đến mấy lời kia dù sao cũng không tiện để nói cho Chu Oanh, Cố Trường Lâm là trưởng bối, vẫn nên không nói ra thì tốt hơn, ngừng lại một chút rồi nói: “Chắc hẳn bây giờ đang trên đường trở về.”
Chu Oanh nghe thì cũng hiểu được đôi chút, Cố Trường Lâm có lẽ là bị phe địch lừa gạt, nói không chừng bây giờ còn đang phiền muộn, nàng gật đầu một cái: “Nếu tiên sinh và hầu gia đã có sắp xếp từ trước, vậy thì ta cũng không hỏi nhiều nữa. Tối hôm qua có tổn thất gì thì chờ lát nữa ta sẽ cho người kiểm kê lại là biết rõ rồi, chờ gia trở về sẽ báo lại. Tiên sinh vất vả rồi, ngài đi nghỉ ngơi trước đi, ta cũng nhiều lời nữa.”
Chu Oanh gật đầu một cái, không chờ Uông tiên sinh hành lễ đã xoay người đi vào trong phòng.
Uông tiên sinh đứng trước cửa một lúc, đợi Lạc Vân bưng khay đến thì hắn mới rời đi.
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ rất nhanh đã trôi qua, nhưng lòng người trong phủ thì vẫn còn sợ hãi, mấy ngày này ngay cả Cố Trường Lâm cũng không ra khỏi cửa.
Chu Oanh đã không nhận được tin tức của Cố Trường Quân nhiều ngày liền, nàng viết thư báo bình an, lại nhắc nhở hắn cẩn thận rồi để cho người mang đến cho hắn, đợi mấy ngày trời cũng không đợi được thư hồi âm của hắn.
Bên cạnh hắn có gián điệp, chuyện này làm cho Chu Oanh vô cùng ngạc nhiên. Những người có thể đi theo hắn đến Giang Ninh thì đều là thân tín của hắn, vậy mà trong này lại có gián điệp, những người kia muốn đối phó với hắn thì hẳn là đã lo liệu từ trước rồi nhỉ?
Sau chuyện đêm đó thì tất cả những nữ quyến của mấy vị quan gia đều đến cầu kiến, muốn đến hỏi thăm Chu Oanh. Lúc này lòng người khó dò, nàng cũng không quen biết giới quan trường ở Giang Ninh, sợ mình làm hỏng chuyện nên cáo bệnh từ chối tất cả.
Khoảng chừng mười ngày sau thì Ninh Châu bên kia mới truyền tin về, Cố Trường Quân nói vừa qua phải xử lý một vài chuyện, con đê cũng đã được sửa xong hết rồi, đào những đường dẫn lũ mới, phải di tản chừng mười nhà dân ở hạ lưu, bởi vì chuyện tương đối nhiều nên mới hồi âm thư muộn, hắn nói hắn biết Chu Oanh không sao thì rất yên tâm, bảo nàng phải hết sức chú ý thân thể, cũng đừng lo lắng cho hắn.
Chu Oanh để thư xuống dưới gối, hắn đã đi được hai mươi mốt ngày rồi, có ba phong thư, hai phong trước thì nói rất nhiều chuyện, nhưng phong cuối cùng chỉ báo bình an. Nàng biết, bây giờ hắn nhất định đang gặp phải chút khó khăn.
Từ khi Cố Trường Lâm gặp nạn trở về thì vẫn luôn có sắc mặt không tốt khi gặp người khác, hắn cũng đã ở trong quan trường mười mấy năm rồi, vậy mà lại vì mỹ sắc làm lỡ việc, suýt nữa đã phụ lòng trông cậy của Cố Trường Quân, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp Chu Oanh. Chu Oanh để cho người đưa thức ăn và đồ dùng cho hắn, cũng có lúc đến hỏi thăm, chưa từng nhắc đến nửa chữ về chuyện liên quan đến ngày hôm đó, thấy nàng không tỏ vẻ khinh thường thì Cố Trường Lâm mới cảm thấy trong lòng dễ chịu đi đôi chút.
Trời đã dần tạnh mưa.
Đến hôm nay thì đã có năm, sáu ngày liền không đổ mưa rồi. Ngày đầu tiên thì vẫn âm u, nhưng rõ ràng đã càng trở nên ấm áp hơn rồi, có mấy phần không khí của mùa hè. Chu Oanh bảo người làm mới lại mấy bộ quần áo mặc bình thường, khi càng khó khăn thì càng phải làm cho tất mọi người phấn chấn lên, có lúc nàng làm chút điểm tâm cho mọi người, mang đến cho mấy cận vệ phụ tá ở tiền viện ăn.
Trong thời gian này, lương thực viện trợ của triều đình cũng đã đến, nói là giữa đường gặp nạn, một vài lương thực bị rơi xuống nước, bởi vì phải vận chuyển lương thực lên đường lần nữa nên bây giờ mới chậm trễ đến bảy, tám ngày.
Tình hình thiên tai ở Giang Ninh đã được hóa giải phần lớn, Ngu Thừa Vũ mang theo người hộ tống lưu dân quay về quê cũ trước, đến Cố phủ để gặp Cố Trường Lâm, Chu Oanh nghe nói là đã cho người chuẩn bị rất nhiều thức ăn và đồ dùng để cho Ngu Thừa Vũ mang đi.
Thời gian đã bất giác trôi qua trong sự bận rộn.
Ngày hôm đó mặt trời đã hoàn toàn ló dạng, khi Chu Oanh đang ngồi trên giường trước cửa sổ nhìn tiểu nha đầu chơi giật cỏ thì nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ tiền viện. Nàng mơ hồ dự cảm, búi tóc lên thì Lạc Vân chạy đến, cười nói: “Phu nhân, hầu gia đã về rồi!”
Chu Oanh đứng lên ngay lập tức, nhìn xung quanh, cảm thấy mình hẳn là nên chuẩn bị chút gì đó, Lạc Vân nói: “Trước phủ chúng ta có rất nhiều người, nói là Lục đại nhân đưa người đến đón hầu gia, chờ lát nữa hầu gia bận xong thì chắc hẳn sẽ trở về thượng viện, phu nhân có muốn hầu hạ rửa mặt, chải đầu, thay quần áo sáng sủa hơn không?”
Doãn ma ma phía sau đang thêu thùa cũng biết tin, mặt đầy mừng rỡ kêu người trang điểm cho Chu Oanh, lại không thể ngừng được mà kêu người đi nghe ngóng xem bây giờ hầu gia đã đi đến đâu rồi.
Chu Oanh chờ thẳng đến tối thì Cố Trường Quân mới xã giao xong, thay quần áo rồi trở về phòng.
Cửa bị đẩy ra, trong không khí có một hương thơm lành lạnh, xa lạ lại quen thuộc, khiến lòng người sợ hãi khó nhịn. Chu Oanh đứng dậy từ trên giường nhỏ, chậm rãi nhìn sang.
Cố Trường Quân đã gầy đi, trên cánh tay có quấn một dải lụa trắng đeo lên trước ngực.
Nước mắt Chu Oanh rơi lã chã xuống đất, nhanh chóng đến gần muốn động vào cánh tay đó để xem xét nhưng lại không dám: “Đây là làm sao vậy? Không phải người nói tất cả đều ổn sao? Không phải người đã nói nhất định sẽ bình an vô sự trở về hả? Tại sao tay của người lại bị thương? Người đã đồng ý với ta rồi, tại sao lại không làm được chứ? Đã gọi lang trung đến xem chưa? Có còn đau không…”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong thì cách tay không bị thương của Cố Trường Quân đã ôm lấy nàng vào trong ngực, đè lên cánh tay đang bị thương kia.
Hắn chặn môi của nàng lại, hôn một hồi, rồi sau đó mới chậm rãi buông nàng ra, dùng ngón cái nâng mặt nàng lên, vuốt ve: “Có nhớ ta không?”