Tôi đến nhà tang lễ theo đơn đặt hàng của khách hàng. Lúc đó là khoảng mười một giờ tối, trên đường đến nhà tang lễ, gió lạnh thổi qua tóc khiến toàn thân tôi tê dại, không khỏi rùng mình.
Ánh đèn đường nhấp nháy, lúc tắt phụt lúc lại sáng lên, xung quanh không một bóng người trong lòng tôi dâng lên cảm giác sợ hãi . Đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi nhà hơn 18h.
Tôi không thể đi lại vào ban đêm, nhưng hôm nay bố tôi đi dự đám cưới, tôi muốn kiếm thêm chi phí sinh hoạt nên tôi ra ngoài lo công việc.
Tôi không ngờ rằng đơn hàng cuối cùng của tôi lại đến nhà tang lễ đón khách.
Xe tôi lăn bánh trên con đường lạnh lẽo, Tôi vẫn đeo kính râm vào ban đêm. Chiếc kính râm mà Cô Âm đưa cho tôi chỉ có thể sử dụng khi mặt trời chiếu sáng. Về đêm tôi chỉ có thể ở nhà, vì nhà tôi dán đầy bùa của cô Âm, quan trọng nhất là phòng tôi được bài trí theo sự chỉ dẫn của cô, một căn phòng trống trãi, không kính soi, chỉ có một chiếc giường và một tủ đồ, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy rõ trưng bày căn phòng của tôi.
Tôi nhiều lần yêu cầu Cô Âm đưa cho tôi một cái mắt kính phù hợp vào ban đêm, Cô Âm ngăn cản tôi ra ngoài vào ban đêm nên đã từ chối yêu cầu của tôi.
Xe đậu ngay cổng nhà tang lễ, tôi lặng lẽ ngồi trên xe đợi khách.Sau nhiều suy nghĩ, tôi quyết định nhờ cô Âm tặng cho tôi một cặp kính để đi vào ban đêm.
Khi tôi đang bận gửi tin nhắn cho cô Âm, tôi thấy 12 cuộc gọi nhỡ của ba, tôi liền để lại nhắn tin cho ba và vội vàng tắt máy, tôi sợ ba không ngừng gọi điện thoại sẽ ảnh hưởng tới tôi.
chắc ba đi tiệc về nhà không thấy tôi ở nhà nên nóng lòng muốn tìm tôi.
"Cóc— cóc— cóc" tiếng gõ cửa xe rất nhẹ nhàng
Tôi ngước lên và thấy một cô gái mặc đồ đen đang đứng cạnh cửa xe tôi, tôi lập tức mở cửa cho cô ấy chào đón cô ấy.
Cô ấy bình tĩnh ngồi ở ghế sau báo số điện thoại và dán mắt vào điện thoại,
Để tránh gặp ma quỷ , tôi chọn cách đeo kính râm khi lái xe. Tôi tránh nói chuyện với khách để thu hút sự chú ý của cô ấy. Tôi sợ cô ấy sẽ yêu cầu tôi tháo kính râm ra vì lý do an toàn. Tôi không nói gì suốt thời gian đó. Tôi lái xe rất chậm vì sợ sẽ gây nguy hiểm tới khách hàng.
Mọi thứ diễn ra rất bình thường. Tôi chỉ muốn hoàn thành đơn hàng nãy xong là về nhà ngay lập tức.
Lúc này, tôi nhận ra nơi mà thiết bị dẫn đường đưa tôi đi một nơi vô cùng hẻo lánh, lúc tôi nhận đơn thấy rõ nơi về là trung tâm thành phố, nhưng hiện giờ tôi gần như tới một nơi không một bóng người.
Cho đến khi tôi nhìn thấy màn hình dẫn đường cho biết phái trước là nghĩa trang, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng. nhìn khách qua gương chiếu hậu, lúc này cô ấy đang nhìn chầm chầm vào tôi. Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi lập tức nổi da gà.
“Phía trước là nghĩa trang , chị đừng sợ, chúng ta sẽ qua nhanh thôi.”Tôi rất sợ nhưng vẫn cố an ủi cô ấy.
"Ừ" cô trả lời đơn giản
Khi xe chạy đến nghĩa trang , đèn đường đột ngột tắt đi , tôi không thể nhìn thấy phía trước, trời tối đen như mực và đèn xe cứ nhấp nháy khiến tôi càng hoảng sợ hơn.
“Trời tối quá mà bạn vẫn đeo kính râm lỡ bị tai nạn thì sao?” vị khách nói với giọng bất mãn. “Đây là kính râm dành cho ban đêm, em có bệnh về mắt nên không tiện thả kính, em có thể nhìn rõ phía trước" Tôi vôị giải thích
Vì những yếu tố khác nhau tôi lái xe càng chậm hơn, và xe tôi đột nhiên bị nổ bánh, nên tôi chỉ có thể bước ra khỏi xe để kiểm tra.
Khi xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi rợn gai óc.
Tôi không ngừng tự an ủi mình, Cô Âm từng nói chỉ cần tôi đeo kính râm, ma quỷ không thể làm hại tôi, tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại, kiểm tra lốp xe.
Tôi ngồi xổm xuống kiểm tra cẩn thận, dùng điện thoại soi từng bộ phận của lốp. Kỳ lạ thay, lốp xe tôi không hề bị bể nó vẫn bình thường như mọi khi
Khi tôi kiểm tra xong và định quay về xe thì thấy một bóng người đứng phía sau, tôi sợ hãi đứng dậy rất nhanh và cố gắng lùi ra sau để giữ khoảng cách với người đó.
Khi nhìn rõ, tôi nhận ra đó là khách hàng của tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm và yêu cầu khách quay lại xe.
Không ngờ, cô ấh cứ đứng nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chị ơi, xin vui lòng quay lại xe, chúng ta sẽ đi tiếp ạ” tôi nói với giọng vô cùng nhẹ nhàng
Cô ấy đột nhiên nở một nụ cười rùng rợn. Tôi sợ đến xanh mặt..
Cô ấy chạy tới và tát tôi, khiến kính râm của tôi văng ra xa. Khi da cô ấy chạm vào da tôi, cảm giác nhám và đau, da cô ấy như tờ giấy, cô ấy tát tôi mạnh đến nỗi đầu óc tôi choáng váng.