Truớc lúc ra về,cô Âm lén lúc dặn mẹ tôi điều gì đó, cô Âm nói kẽ vào tai mẹ rất lâu, mẹ tôi dùng đôi mắt đầy căm ghét nhìn về phía tôi. tôi hoảng sợ co nguời vào cạnh bàn không dám nhìn mẹ. Từ lúc anh tôi gặp nạn, mẹ tôi lúc nào cũng muốn lấy mạng tôi để trao đổi.
Khi ba tôi về,mẹ tôi liền kéo ba tôi vào sau vuờn nhà,mẹ nói kẽ với ba điều gì đó,ba tôi quay qua nhìn tôi. đôi mắt ba lúc này nhìn tôi đầy buồn tủi.
Đêm đó,ba tôi vào nhà lấy cây rều và những dụng cụ bắt rắn đi thẳng vào núi sau nhà. Trước lúc ba tôi đi khỏi nhà, ba nhẹ nhàng sờ đầu tôi và nói khẽ
“ bé Hạ ở nhà ngủ ngoan, ba đi tí về, con đừng đợi ba ngủ sớm nha con” đôi mắt ba tôi đong đầy nuóc mắt.
Tôi đứng nhìn hình bóng ba biến mất dần trong bóng tối. Mẹ tôi túm lấy tóc tôi lôi tôi vào nhà, mẹ đi rất nhanh bước vào nhà mẹ liền khoá cửa , tay mẹ rung rẩy , mặt mẹ tái xanh và không ngừng hít thở để bình tĩnh lại.
Nhưng khi nhìn thấy tôi, mẹ tôi vẫn dùng đôi mắt chứa đầy hận thù nhìn tôi.
“đồ xui xẻo” giọng nói mẹ tôi rất nhỏ nhưng tôi có thể nghe thấy.
tôi cúi đầu xuống không dám nhìn mẹ, có gì đó bóp chặt lấy trái tim của tôi rất đau, nước mắt tôi chảy ròng. tôi thấy mẹ ôm lấy anh tôi nhẹ nhàng an ủi, tôi rất muốn đuợc mẹ ôm,được mẹ yêu thương. tôi rất muốn đến bên mẹ, nói với mẹ tôi rất sợ, nhưng tôi đã không làm điều đó. vì tôi biết mẹ không thươngppk tôi.
Đến sáng hôm sau,ba tôi giác trên nguời 1 con rắn, con rắn rất dài, da rắn có nhiều vết thương, nhiều chỗ sâu đến thấy xương, còn ba tôi mệt lã người ngồi bệch xuống mặt đất, vết thương trên vai ba rất sâu người ba tôi đầy thương tích, lúc này mẹ tôi bồng anh tôi ra ngoài nhìn thấy con rắn mẹ tôi rất vui mừng.
“ Hạ, mau đi nấu nước !” Mẹ tôi giọng nói phấn khởi, nhưng khiến tôi có linh cảm không hay,
Mẹ tôi nhìn thấy con rắn nằm dưới đất vẫn còn cử động, con rắn đang thôi thóp, mẹ vội chạy vào sau nhà cầm lấy một con dao, đứng trên đầu con rắn , mẹ không hề do dự vung dao.
Mẹ tôi dùng dao vạch ngay trên đỉnh đầu con rắn,rồi dùng tay thọt qua vết thuơng đó. con rắn đau khổ gào thét. nó không ngừng vùng vẫy.
“ còn đứng đó làm gì? Mau tới bắt nó lại” mẹ tôi nhìn tôi hét lớn
Tôi vội chạy tới, ngay lúc này con rắn vùng vẫy , đuôi rắn hất vào mắt tôi, đôi mắt tôi như bị lửa đốt, rất nóng, rất đau.
“ mày làm gì ở đó, qua đây bắt nó lại” mẹ tôi tức giận hét lớn
Tôi cố gắng mở mắt rồi ôm lấy đuôi con rắn,
mẹ tôi không hề do dự cầm chặt da rắn và mạnh tay kéo xuống.
Động tác rất nhanh, da rắn bị lột xuống, con rắn nằm trên đất không ngừng thoi thóp. Tôi đứng nhìn con rắn từ từ mất đi hơi thở, con rắn nhìn tôi với ánh mắt đầy hận thù.
“Rồi ngươi sẽ phải trả giá!”
Một giọng nói thoang thoảng bên tai tôi, tôi ngước nhìn xung quang không thấy một bóng người, khi ánh mắt tôi và con rắn giao nhau, đôi mắt con rắn cho tôi một cảm giác nó đang rất hương phấn, không hề có sự đau khổ nào.
Mẹ tôi kéo con rắn vào sau bếp và chặt thịt nó bỏ vào nồi.
da rắn mẹ tôi đem đến nhà cô Âm. tối đó mẹ tôi bắt tôi ăn hết nguyên nồi canh thịt rắn.
tôi rất sợ, nhưng ba mẹ tôi như phát điên vậy, họ cầm cây roi đứng truớc mặt tôi, bắt tôi ăn nó.
từ hôm đó, mẹ tôi hay chạy tới nhà cô Âm, và về nhà trang trí nhà cửa cho tôi xuất giá.
rạng sáng ngày thứ ba,mẹ tôi đã kéo tôi dậy và đưa cho tôi 1 bộ áo cuới da rắn.
“bé Hạ ngoan,mặc nó vào”mẹ tôi nụ cuời của mẹ khiến tôi nổi gai óc
“mẹ,con không dám mặc” tôi lùi buớc về phía sau, lắc đầu từ chối.
“mặc nó vào” mẹ tôi đôi mắt trở nên hung tợn.
tôi sợ hãi chùi xuống gầm giường . nguờ tôi rút vào góc.
mẹ tôi cúi đầu nhìn tôi,đôi mắt chứa đầy hận thù nhưng vẫn nở nụ cuời hìên dịu, vẫn là guơng mặt đó nhưng hiện giờ tôi rất sợ hãi.
“ngoan,mặc vào đi con” giọng nói mẹ tôi trở nên dịu dàng.
tôi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, như có gì đó đang dựa trên nguời tôi, một bàn tay từ phía sau bóp lấy cổ tôi. quá sợ hãi tôi liền bò ra khỏi giường , mẹ tôi và cô Âm lập tức bắt tôi lại và ép tôi mặc váy cuới da rắn đó.
họ cột tay chân tôi, quăng tôi lên xe rồi chở thẳng ra biển.
hàng xóm đã chuẩn bị kỹ càng tất cả vật cúng tế,họ thấy tôi mặc bộ váy cưới da rắn,mọi nguời bắt đầu xì xầm to nhỏ.
họ cột tôi vào một cái cây gỗ, cây gỗ đâm thẳng vào mặt đất rất sâu và chắc, dù tôi có dùng sức phản kháng, cây gỗ cũng không hề lay động.
“nghi thức bắt đầu” cô Âm đứng truớc mọi nguời hét lên
hàng xóm tụ tập đứng sau cô,họ quỳ xuống cuối lạy. cô Âm cầm 3 cây nhang mặt huớng ra biển bắt đầu đọc các câu thần chú.
một luồn gió lạnh gai óc từ mặt biển thổi lên. tiếng hú từ biển cứ như những tiếng óan khóc của những linh hồn phát ra từ đáy địa phủ.
nuớc mắt tôi không ngừng trào ra, toàn thân tôi rung rẩy, tôi múôn bỏ chạy, tôi rất sợ,nhưng tôi biết hiện tại tôi điều duy nhất tôi có thể làm là chấp nhận số phận mình.
ngay lúc này, cô Âm đột nhiên ngã xuống toàn thân co giật, mọi nguời ai cg sợ hãi không ngừng lui về phía sau.
mặt biển dẫy sống không ngừng đập vào bờ nhưng ai đó đang nổi giận.
mọi nguời ai cũng sợ hãi,có nguời đề nghị trực tiếp thả tôi xuống biển. vài thanh niên đi đến gần tôi, họ định bắt tôi quăng xuống biển tế Long Vuơng.
từ xa một ngọn sóng cao trọc trời đang tiến tới, mọi nguời ai cũng hoảng sợ bỏ chạy,thanh niên không màn tới tôi ,quay nguời bỏ chạy.
khi ngọn sống gần bờ thì đột nhiên trở nên lặng dần, ngọn sống luớt qua nguời tôi. lúc này nó chỉ tới vai của tôi,và khi ngọn sống rút xuống, truớc mặt tôi xuất hiện 1 cái quan tài đuợc làm bằng đồng, trên quan tài được điêu khắc những hình ảnh rất sống động. hình ảnh rõ nhất chính là 1 con rồng vay quanh quan tài.