Cô khách (tam)
Hai người mắt đối mắt mà nhìn nhau dưới hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu vào đôi con ngươi đen nhánh của nam nhân, rải đầy sắc vàng lấp lánh. Thần sắc y vẫn hờ hững như cũ, như thể mới vừa rồi chỉ nói “Thời tiết hôm nay thật đẹp” mà thôi.
Gia hỏa này không cố ý trêu chọc hắn, Thích Ẩn tin chắc rằng, đầu óc nam nhân này thực sự có vấn đề.
“Ta không thành thân nữa.” Thích Ẩn nói.
Ánh mắt Phù Lam lộ tia nghi hoặc.
“Ngươi không thấy sao? Nàng vừa mới hôn ông chủ của nàng,” Thích Ẩn nói một cách bất đắc dĩ, “Nàng đã làm vợ lẻ cho ông chủ đó rồi.”
Phù Lam nhìn về phía quầy thuốc, ông chủ tiệm đang ngồi ở trước quầy tính sổ sách, ngón trỏ chấm chấm đầu lưỡi, vừa điểm vừa lật sổ sách liên tục, mu bàn tay gầy giơ xương đến nỗi thấy rõ từng đường gân xanh vắt ngang.
Đây là một phàm nhân già nua, thần hồn tiệm suy, không lâu nữa sẽ đi vào luân hồi.
“Trượng phu của nàng rất yếu,” Phù Lam nhàn nhạt nói, “Có thể cướp người.”
Thích Ẩn cả kinh, ngạc nhiên mà nhìn nam nhân. Tên kia vẫn lẳng lặng như trước mà nhìn hắn, con ngươi to tròn thuần đen như một mảnh ngọc lưu ly trong suốt. Thích Ẩn bỗng nhiên phát hiện ánh mắt y chưa từng thay đổi, cả người vật cỏ cây trong mắt y đều giống nhau, như thể chưa từng có cái gì đặc biệt.
Thích Ẩn bỗng nhiên tò mò, cha mẹ như thế nào mà lại dưỡng ra một…đứa nhỏ ngốc như vậy.
“Nhà ngươi làm nghề gì?” Thích Ẩn hỏi, “Cha mẹ ngươi đâu, một mình ngươi mang theo mèo đến tìm vợ, hẳn là cãi nhau với cha mẹ đi?”
“Không cha, không mẹ.” Y trả lời.
Vài từ đơn giản, Phù Lam không lộ nhiều cảm xúc, nhưng Thích Ẩn lại cảm thấy rất xót xa.
Không thể tưởng được, rõ ràng là người dưng nước lã, nhưng lại đồng bệnh tương liên.
“Ai…” Thích Ẩn nặng nề mà thở dài một hơi, kéo cổ tay Phù Lam, thả vào lòng bàn tay y một cái hà bao, “Nơi này có ít bạc vụn, ta tự tích cóp, không nhiều lắm. ngươi cầm lấy mà dùng. ngươi đừng tìm người vợ kia nữa, tìm một cái nghề đàng hoàng mà nuôi sống bản thân, nuôi cả con mèo nhỏ kia. Chờ bản thân có tiền của, sẽ có người tự tìm tới cửa, đừng vội, nam nhân không sợ già đâu.”
Phù Lam ngơ ngác mà nhìn hắn.
“Nhân sinh trên đời, chẳng mấy ai được sống dễ dàng, cắn răng chịu một chút là sẽ qua, ngàn vạn lần không được đi đường tà đạo. Biết chưa?”
Thích Ẩn nói xong vỗ vỗ vai y, xoay người rời đi. Hắn cúi đầu xem bóng dáng của chính mình đang dần lớn lên dưới ánh hoàng hôn, một mảnh dài đen nhánh, cái đầu rũ xuống bả vai, tựa như một cô hồn dã quỷ không nhà để về. Hắn bỗng nhiên cảm thấy nực cười, rõ ràng chính mình cũng chẳng hơn gì ai, lại còn muốn đi an ủi người khác.
Hôm nay hắn ở bên ngoài lang thang một ngày, chưa làm gì cả, lát nữa về nhà không biết dì hắn có mắng mỏ bắt hắn đền tiền không. À không đúng, hiện tại ả còn muốn dựa vào hắn để đưa Diêu Tiểu Sơn đi núi tiên, đại khái sẽ đối xử với hắn tốt một chút.
Bỗng nhiên vạt áo bị kéo lấy, hắn quay đầu lại, thấy chính gia hỏa kia đang nắm lấy vạt áo hắn.
“Làm gì?” Hắn hỏi.
“Trứng của ngươi còn không?”
“…” Thích Ẩn bị thằng nhãi này đột ngột hỏi làm hắn ngu cả người, không tự chủ được cúi đầu nhìn xuống, hắn nhìn giống thái giám lắm sao?
“Hai cái đều đủ, ngươi muốn làm gì?” Thích Ẩn giật giật khóe miệng.
Hai cái? Phù Lam có chút ngoài ý muốn, lúc trước xem chỉ có một cái mà. Y không để ý, chỉ nói: “Mau ném đi, nó rất nguy hiểm, phải cẩn thận.”
Có bệnh sao? Thích Ẩn nhìn Phù Lam như một kẻ điên, Phù Lam không hề có cảm giác, một tay ôm mèo, một tay cầm dù, chậm rãi rời đi. Thích Ẩn buồn bực, người ta chỉ có hai cái trứng, cưng như bảo bối, vì cái gì mà đòi hắn vứt đi, còn bảo nguy hiểm…Từ từ, hắn bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ là cái hòn đá trứng kia?
Gia hỏa này…Làm thế nào lại biết hắn có một hòn đá trứng?
Thích Ẩn kinh hãi, lo sợ đuổi theo, nhưng mà xung quanh đường phố chỉ có người đi đường tới tới lui lui, tà dương chiếu xuống nền đất xanh, rêu phong ẩm ướt phủ một lớp màu vàng nhạt. Người kia cứ vậy mà biến mất, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Về đến nhà hắn leo thẳng lên tầng gác mái, kéo cái rương từ dưới gầm giường ra, hòn đá kia đã nứt vài cái khe, có vẻ như sắp nở trong chốc lát. Thích Ẩn nghi ngờ không thôi, không dám dùng tay chạm vào, đem rương cẩn thận mà đóng kín lại.
Nguy hiểm quá, chẳng lẽ là trứng yêu quái thật sao?
Phía dưới tầng gác mái lại truyền đến tiếng chửi mắng của dì, vừa kêu la vừa dậm chân, vang vọng cả tòa nhà, hắn ở như vậy đã mười ba năm. Đẩy cửa sổ ra, ở sân sau tổ mẫu đang ngủ gà ngủ gật trên ghế túy ông, hoàng hôn mờ nhạt bò lên trên đầu gối, băn khoăn dừng lại ở những ngón tay khô ráp. Hắn đóng cửa sổ lại, hoàng hôn bị ngăn cách bên ngoài, tầng gác mái âm u chỉ còn lại hắn, còn có cả quả yêu trứng đầy sức sống kia nữa.
—-
Dì đứng trước bàn bát tiên nhìn Tiểu Viên bày biện mâm đồ ăn, tổ mẫu ngồi một chỗ vân vê chuỗi phật châu, mí mắt rũ xuống, yên tĩnh như một pho tượng. Ả không tự chủ được mà liếc mắt về phía tầng gác mái, trưa nay Thích Ẩn không về nhà, buổi tối cũng phải về chứ, ở nhà ả đã sớm đặt ra quy củ, buổi tối không để cửa, mặt trời xuống núi nếu còn chưa về nhà thì ngủ ngoài đường, đứa nhỏ này vốn nhát gan, chưa dám phạm phải quy tắc bao giờ.
Ả vừa phe phẩy quạt lụa vừa bước tới ngạch cửa, nhìn về tầng gác mái, cửa sổ vẫn im ắng, một chút động tĩnh cũng không có. Đồ ăn đã dọn xong, Diêu Tiểu Sơn và dượng đều có mặt đầy đủ, chỉ thiếu mình Thích Ẩn.
Ả càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, muốn đi lên lầu xem thử. Tổ mẫu dằn cái bát thật mạnh lên bàn, quát: “Trở về, ăn cơm!”
Ả vừa bước nửa cái chân ra liền rụt về, không cam tâm quay lại. Mới vừa giúp tổ mẫu múc một bát canh, ánh sáng ngoài cửa tối sầm lại, Thích Ẩn ôm một cái rương nhỏ đi vào, đặt lên bàn, nói với dì: “Dì, đây là trứng tiên kỳ lân biểu ca nhờ con giữ giúp, lần trước huynh ấy nhờ con giữ phù chú, kết quả lại biến ra con cóc, giờ con không dám nữa, nên nói cho dì biết.”
“Thích Ẩn, đệ phản bội ta!” Diêu Tiểu Sơn kêu to một tiếng.
Ả hung hăng trừng mắt, nói: “Ngươi lại đi chợ phía tây mua cái gì nữa? Lại còn trứng tiên kỳ lân, lần này tốn không ít bạc đúng không. Trong nhà dù có núi vàng núi bạc cũng không đủ cho ngươi quậy phá! Lát nữa ta kiểm tra phòng ngươi một lần, đem mấy cái thứ lừa gạt người đó ném hết đi!” Ả đem cái rương đưa cho Tiểu Viên, “Đi, mang vào phòng của ta.”
Diêu Tiểu Sơn tức giận, quăng bát đũa giận dỗi. Tiểu Viên ôm cái rương đi rồi, Thích Ẩn ngồi rũ mắt trên bàn, dì nhìn hắn cười cười, bới cho hắn bát cơm, “Tiểu Ẩn, vẫn là con hiểu chuyện, đừng có mà học theo biểu ca của con. Đây, ăn cơm đi, người trẻ tuổi sức ăn khỏe, ăn nhiều một chút.”
Thấy Thích Ẩn há mồm ăn cơm ả liền an tâm. Cơm canh đã hạ dược, đủ chuốc mê một con trâu. Mọi việc đã xong, chỉ thiếu mỗi vòng tay lưu ly của Thích Ẩn. Ả cúi đầu nhấp một ngụm canh, ánh mắt không tự chủ mà nhìn đứa nhỏ kia, ngồi ở trong góc, cúi đầu, ngăn chặn mọi ánh mắt.
Đứa nhỏ này lớn lên không giống mẹ nó, ước chừng là giống cha, mi mục thanh thúy, đôi mắt đen láy lúc cười rộ lên như vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm, có cảm giác phấn chấn vui vẻ. Lúc nó mới sinh ả còn ôm nó, một cục thịt nho nhỏ, bọc trong tã lót, mặt mày nhăn nhúm khóc lóc liên tục, nó nhìn ả lại nở nụ cười. Ả thực sự rất thích nó, ít nhất là trước khi nó tới nhà ả nương nhờ. Hai tỷ muội ả từ nhỏ đã quấn quít, như hình với bóng, con trai của tỷ tỷ cũng đương nhiên như con trai của ả.
Nhưng mà nó không nên đến nhà ả, nó nên như mẹ nó, bị thủy quỷ lôi đi thì tốt. Như thế tình thương của ả dành cho nó từ trước tới giờ vẫn không thay đổi, mỗi lần đến ngày giỗ hai mẹ con họ ả có thể không tiếc chút tiền mà làm ít pháp sự.
Ả cho rằng ả tính toán như vậy là chu toàn, nuôi nó trưởng thành như vậy, cao lớn như vậy. Chỉ cần con trai ả có thể đến tiên sơn, ả không ngại cho nó ít bạc, để nó cưới một người vợ. Tu đạo thành tiên, đó là phúc khí cả đời dân thường cũng không dám mơ tưởng. Ả tưởng tượng rằng tiên nhân đứng trên đám mây cao cao, nhìn xuống bọn họ như nhìn cát bụi. Từ nay về sau, con trai ả cũng có thể đứng vị trí cao như vậy, lòng bàn chân không nhiễm bụi trần, sống đến ngàn năm vạn năm.
Thích Ẩn ăn xong, trở về phòng. Ả ngồi ở cửa phe phẩy chiếc quạt lụa, lẳng lặng chờ trời tối. Ánh trăng chậm rãi dâng lên, tràn đầy khắp sân, vừa trắng vừa sáng, tựa như điềm báo đoàn viên ở nhân gian. Ả bảo Tiểu Viên đến chỗ của tổ mẫu, còn mình thì nhẹ nhàng đến chỗ tầng gác mái, rèm cửa sổ xốc lên một góc, trong phòng đen kịt, trên giường ván gỗ lờ mờ một bóng người đang nằm.
Ả đẩy cửa ra, rón ra rón rén đi vào. Thích Ẩn nhắm kín hai mắt, mặt mày an tĩnh trong bóng tối, đối với tất cả đều không muốn biết. Ả run rẩy mà vươn tay, từ cổ tay hắn đặt tại mép giường cởi ra chiếc vòng lưu ly. Đó là vật duy nhất mà cha mẹ lưu lại cho hắn, trong lòng ả bỗng nhiên cảm thấy áy náy.
Đừng trách ta, ta không muốn có lỗi với ngươi. Trong lòng ả nghĩ thế, mũi chân nhẹ bước ra khỏi cửa, cài một cái khóa vào cửa sổ. Trở lại phòng mình, ả tựa người vào giường, cúi đầu nhìn chiếc vòng lưu ly trên tay mình, thở phào một hơi. Lần đầu làm loại chuyện này, tim đập nhanh như một con thỏ đang chạy. Chồng ả cười hì hì bưng chén canh dưỡng nhan, “Vẫn là nương tử ta lợi hại, vất vả rồi, nào uống canh uống canh.”
Ả liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, cảm thấy một chút tự phụ, sau đó cúi đầu uống cạn chén canh.
Tầng gác mái, trong đêm tối, Thích Ẩn mở bừng mắt.