Lâm Lang khóc, xụi lơ dựa vào chân tường run rẩy không ngừng. Khoang miệng vẫn chưa hết tê dại, ngập tràn hương vị người nọ, áo khoác bị kéo đứt mấy nút, ngực vô cùng đau đớn. Hàn Tuấn cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, vừa rồi nhất thời điên cuồng hoàn toàn quên mất cánh tay còn bị thương, lúc này mới thấy đau. Hẻm nhỏ tối đen, Hàn Tuấn kéo Lâm Lang ra đầu phố, thấy Lâm Lang áo xống xộc xệch, cơ hồ khóc đến nức nở, khiến người đi đường nhao nhao nhìn sang. Người nọ cũng không an ủi cậu, trực tiếp gọi điện thoại, chẳng mấy chốc đã có xe lái tới. Hàn Tuấn mở cửa xe: "Đi vào."
Lâm Lang thút tha thút thít ngồi vào xe, nhưng lại đề phòng kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Trên mặt Hàn Tuấn vẫn chảy mồ hôi ròng ròng, trầm giọng nói: "Tôi vốn định cho em thời gian thích nghi, song nếu thằng khốn Quách Đông Dương đã cho em biết rồi... Em không cần sợ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không làm khó dễ em."
Hết thảy ập đến quá đột ngột, Lâm Lang tạm thời chưa tiêu hóa nổi, chỉ ngơ ngơ ngác ngác cúi đầu xuống, lặng thinh không nói gì. Xe chạy về nhà họ rất nhanh, Lâm Lang cũng ngây ngẩn theo hắn vào nhà, im lặng ngồi trên sofa. Hàn Tuấn rót cho cậu tách trà: "Chúng ta nói chuyện đi."
Lâm Lang bấy giờ mới ngẩng đầu: "Tôi sực nghĩ... Anh lên kế hoạch từ trước rồi đúng không? Trước kia anh đối tốt với tôi như vậy... anh..."
"Phải." Hàn Tuấn châm điếu thuốc, tựa vào sofa nhả khói: "Thực ra kể từ lần đầu tiên gặp em vào hôm em ngất xỉu, tôi đã bị em hấp dẫn, sau này tôi phát hiện dù mình tìm bao nhiêu phụ nữ cũng có bóng dáng em trong đó, thế là tôi bắt đầu để ý em. Trước đây tôi chưa bao giờ ở lại trường, thường xuyên về cũng là vì em."
Phỏng chừng sợ cậu bị dọa, ngữ khí Hàn Tuấn dịu hơn rất nhiều, dụi tắt điếu thuốc mới hút chưa đầy một phần ba: "Ngày ấy sinh nhật Lưu Tân, tôi đưa bọn họ về hết rồi quay lại tìm em, thấy em đứng trên cầu khóc một mình, khi đó tôi liền biết mình yêu em, yêu say đắm. Em mắng tôi đồng tính cũng được, sợ tôi cũng được, tôi sẽ không buông tay đâu."
Lời tỏ tình cảm động nhường ấy, Lâm Lang nghe vào tai chỉ thấy kinh hồn táng đảm. Cậu mở to mắt sợ sệt: "Nhưng... nhưng tôi không thích anh."
"Tôi thích em là đủ rồi." Nói xong, Hàn Tuấn mỉm cười: "Một ngày nào đó em sẽ yêu tôi, bất kể là thân thể hay tinh thần."
Lâm Lang ngẩng đầu quật cường: "Tôi không muốn."
Hàn Tuấn cười ha ha: "Chắc tại trước đây tôi che giấu quá nhiều trước mặt em đây mà, nhưng tôi bảo rồi, Hàn Tuấn em quen biết chỉ là tôi thay đổi một phần vì em thôi, còn con người thật của tôi có thể khiến em sống không bằng chết...." Hắn bất ngờ xấn lại, từ từ đè cậu lên sofa, ngậm vành tai cậu thì thầm: "Cũng có thể hóa thân ác ma vì em."
Lâm Lang rơi lệ đầy mặt, nhắm chặt mắt: "Nếu anh dám ép buộc tôi, tôi lập tức đến đồn công an tố cáo anh, bắt anh ngồi tù!"
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ: "Nãy giờ sợ dọa đến em nên tôi chưa nói hết lời trong lòng, em biết tôi hiện tại thích em tới mức nào không, tôi muốn trói em lại, muốn nuốt em vào bụng."
Lâm Lang run rẩy mở to mắt, cảm xúc gần như vỡ òa, đây đích thị là lời thoại biến thái trong phim kinh dị, phải chăng người đàn ông này thực sự bị tâm thần như lời đám Cao Chí Kiệt nói.
Hàn Tuấn lùi lại, thở hổn hển nói: "Em nên thấy may vì tôi bị thương, bằng không tôi thực sự sẽ làm em ngay tại đây, em biết bao ngày qua tôi sống như thế nào không, nửa đêm tôi thức dậy vào phòng em, rồi nhìn em tự an ủi."
Nghe lời hạ lưu, Lâm Lang thở dồn dập, che tai quát: "Anh... anh thôi đi."
Hàn Tuấn gần như phát điên, mắt đỏ ké, thấp giọng nói: "Lâm Lang, Lâm Lang, giá như có thể, tôi cũng không muốn đi con đường này đâu. Em thừa biết tôi đối xử với em đặc biệt hơn người khác, vì sao còn muốn chủ động dọn qua đây chăm sóc tôi, tôi đoán không ra tâm tư của em, sắp nghẹn đến điên rồi."
Dứt lời, Hàn Tuấn dùng một tay bế cậu lên, nhắm thẳng hướng phòng Lâm Lang.