Bên ngoài đột nhiên lặng ngắt như tờ. Cậu đứng bên trong thay đồ chỉnh tề, trên mặt vẫn nóng rát. Đang tính mở cửa thì nghe giọng đám Cao Chí Kiệt trong ký túc xá, hình như mới tan học về. Lâm Lang áp lên cửa nghe ngóng nửa ngày, chỉ nghe Cao Chí Kiệt cười ha ha, chạy đến đập cửa: "Mở cửa mở cửa!"
Hắn chưa dứt lời, Trần Lâm đã cười: "Anh biết rõ Lâm Lang xấu hổ mà, tự dưng chọc cậu ấy làm gì."
Cao Chí Kiệt trơ mặt, vẫn cất giọng dê xồm: "Đại gia muốn vào rồi, còn không mau mở cửa hầu hạ."
Tiếp theo là giọng Hàn Tuấn: "Cao Chí Kiệt, quên lời tôi nói rồi à?"
Nhất định là Hàn Tuấn nói gì đó, Lâm Lang vừa gấp vừa tức, với tình hình hiện tại, nếu cậu ăn mặc đàng hoàng ra ngoài lại có vẻ khác người, không chừng còn bị Cao Chí Kiệt cười vô mặt, nhưng nếu cậu bất chấp, có khi chẳng ai nói được cậu nữa. Nghĩ thế, cậu liền cởi quần dài, chừa mỗi quần lót tứ giác, hít sâu một hơi rồi lạnh mặt mở cửa ra.
Tuyệt không ngờ người đầu tiên thấy cậu lại là Hàn Tuấn, chẳng những thế, sắc mặt hắn còn tái mét, mắt dừng trên người cậu nửa giây, bất thình lình nổi cáu, một tay đẩy cậu vào phòng tắm. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Lâm Lang không kịp chuẩn bị, lảo đảo ngã lên bồn rửa tay.
Lâm Lang lại không quan tâm đau đớn, cậu hoàn toàn bị ánh mắt hung ác vừa rồi của Hàn Tuấn dọa choáng váng. Cửa phòng tắm bị người đá mạnh lên, Hàn Tuấn đen mặt kéo tay cậu: "Cậu tính làm trò gì đây?!"
Lâm Lang há miệng nói không nên lời, tình huống này đã vượt xa phạm vi lý giải của cậu. Hàn Tuấn thấy cậu im lặng, hình như càng thêm tức giận, thò tay muốn lột quần cậu: "Cậu thích cho người ta nhìn thế cơ à, vậy để tôi nhìn trước đã!"
"Đừng!" Lâm Lang hét ầm lên, giữ chặt quần lót của mình: "Đồ khốn, anh muốn làm gì! Anh..." Quần lót bị người ta kéo mạnh xuống, lộ ra lông mu thưa thớt, nửa câu sau bị phủ lấp triệt để trong âm thanh gào khóc của cậu, xấu hổ và hoảng sợ đồng thời quét đến, đại não Lâm Lang thoắt cái trống rỗng.
Hàn Tuấn cũng sửng sốt, động tác đông cứng giữa không trung. Trần Lâm đứng ngoài đập cửa, gọi: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn!"
Hàn Tuấn cuống lên, nhìn Lâm Lang co chân ngồi khóc trên sàn, hắn ảo não cào cào tóc, nét mặt vẫn hung hăng như trước: "Cũng có phải đàn bà đâu, cậu khóc cái gì?"
Ai dè Lâm Lang nghe xong càng khóc to hơn, Hàn Tuấn đột nhiên ngồi xổm xuống, hung thần ác sát hỏi: "Còn khóc hả?!"
Vô duyên vô cớ sỉ nhục, còn đe dọa cậu như vậy, Lâm Lang ức đến nỗi chỉ hận không thể lập tức lấy dao cắt cổ cho xong, hai mắt đầy căm hờn tuôn lệ như mưa, cậu cố nén nghẹn ngào: "Tiếng động lớn như thế, đám Trần Lâm chắc chắn nghe thấy hết rồi, bảo tôi ra ngoài thế nào đây... Tên thần kinh nhà anh, tôi đắc tội anh lúc nào... Hu hu, bọn họ nhất định sẽ châm chọc tôi!"
Sự tình đến nước này, ngay cả Hàn Tuấn cũng bắt đầu hoảng hốt. Hắn đứng lên: "Cứ nói chúng ta lừa họ là xong."
Nói đoạn, Hàn Tuấn liền mở cửa, đến cơ hội phản đối cũng không cho cậu. Lâm Lang bối rối đứng lên, Trần Lâm và Cao Chí Kiệt lập tức vọt vào: "Hai người làm gì vậy, đừng nói đánh nhau nha?"
Lâm Lang cười ha ha: "Ha ha ha ha, bọn tôi lừa các anh thôi, bị hù rồi đúng không, ha ha ha."
Cao Chí Kiệt chửi một tiếng, nhìn Hàn Tuấn đầy nghi hoặc: "Cậu nhàm chán như này từ bao giờ thế?"
Hàn Tuấn không muốn trả lời: "Không có gì hết, Lâm Lang muốn tắm, chúng ta ra ngoài thôi."
Trần Lâm nhìn nhìn Lâm Lang, vừa đi ra vừa cười nói: "Ban nãy nghe em gào như giết heo, anh còn tưởng Hàn Tuấn phi lễ em chứ, giả bộ giống ra phết đấy."
Lâm Lang cười hì hì, nhìn Hàn Tuấn bằng ánh mắt có thể phóng dao: Cầm thú!
Hàn Cầm Thú mỉm cười: "Muốn phi lễ cũng phải tìm ai có thịt, cậu ta ấy à, gầy khác gì gậy tre đâu."
Không ngờ Cao Chí Kiệt còn thò đầu qua nhìn, thở dài dâm đãng: "Cậu khoan hãy nói nha, Lâm Lang trông thì gầy, nhưng mông cong phết chứ đùa."
Hàn Tuấn vỗ đầu hắn cái bốp, tay kẹp cổ hắn lôi tuột ra ngoài. Lâm Lang thẹn đỏ mặt, vội vàng khép cửa lại.
Cao Chí Kiệt chết bầm!
Cái lũ phú nhị đại chết bầm!