Trans: Amelie.Vo
Beta: Khả Khả
Hàn Mẫn rũ mắt, thanh âm nhẹ nhàng nhưng đủ để Thái hậu nghe được: “Hoàng tổ mẫu, nhi thần cáo lui trước.”
“Vậy ngươi về trước đi.” Dáng vẻ Hàn Mẫn khiến lửa giận trong lòng Thái hậu càng thêm tăng vọt, nhưng trên mặt bà không để lộ ra, thậm chí vẫn có thể mỉm cười chọc hắn: “Ai gia sẽ nhanh chóng hạ lệnh để chọn ngày lành tháng tốt cho Mẫn nhi của chúng ta!”
Hàn Mẫn cố che dấu, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà lộ ra mấy phần ngượng ngùng. Gương mặt trắng nõn như ngọc bất giác đỏ ửng, như tuyệt sắc của nhân gian, tiếc là không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy.
Thái hậu thật muốn chọc trêu chọc hắn thêm chốc lát. Từ sau đại nạn, Hàn Mẫn ngày càng ít thể hiện xúc cảm. Nhưng, nghĩ đến Thái tử cùng trắc phi sắp đến, Thái hậu không muốn Hàn Mẫn gặp nữ nhân kia, bà liền bỏ qua ý nghĩ này, cho Hàn Mẫn rời đi.
Hoàng cung rất lớn, chỉ cần cẩn thận sắp xếp thì sẽ có cách. Hai đợt người ra vào cung cũng không chạm mặt
Thái tử nghe Hàn Mẫn vừa rời đi, mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Tổ mẫu, sao người không bảo Mẫn đệ ở lại thêm một lát, Cô còn có đồ tốt đang muốn tặng cho đệ ấy.”
Nói xong, hắn cho người phía sau khiêng đồ đến. Tấm vải đỏ vừa xốc lên, bên dưới là một chiếc ghế gỗ hình thù kỳ quái được gắn thêm hai bánh xe lớn.
“Đây là xe lăn. Mẫn đệ có thể sử dụng nó để điều khiển phương hướng.”
Thái tử rất nhiệt tình. Nhưng Thái hậu chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Thái tử thật có lòng”.
Chỉ là nếu thật sự có lòng, sao không trực tiếp mang đến chỗ An vương, hà tất lại mang đến trước mặt Thái hậu.
Thái tử không nhận thấy điều gì lạ thường, vẫn nhiệt tình đẩy tới đẩy lui chiếc xe lăn, sau cùng, cháy nhà cũng ra mặt chuột, hắn nói: “Tổ mẫu, đây vẫn là ý tưởng của Liên nhi.”
Thái hậu liếc nhìn trắc phi đứng bên cạnh Thái tử, trong lòng cười lạnh, thầm nói một câu quả nhiên là vậy. Khi bà nhìn về phía Thái tử, ánh mắt chợt lóe lên một tia thất vọng mà đến chính bà cũng không nhận ra.
Thái hậu cúi đầu nhấp một ngụm trà, tạm thời bình tĩnh lại: “Vừa hay, có việc này muốn nói với con. Cái tên đầu gỗ Mẫn nhi kia, rốt cuộc suy nghĩ thông suốt rồi. Không lâu nữa, An vương phủ sẽ có hỷ sự.”
Thái tử vui mừng hỏi: “Mẫn đệ cuối cùng cũng chịu thành thân rồi sao? Đệ ấy nhìn trúng thiên kim nhà nào?”
Thái hậu vừa định lên tiếng, thì trắc phi, từ khi bước vào điện vẫn đứng im lặng bên cạnh Thái tử, bỗng thất lễ kêu lớn: “An vương chuẩn bị kết hôn?”
Âm thanh kia nghe có chút chói tai, không có vẻ gì là đang vui mừng.
Thái hậu yên lặng nhìn nàng, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén lướt qua khiến da mặt người khác đau rát. Chớp mắt, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt. Một lúc lâu, Thái hậu thu hồi ánh mắt, cất lời: “Mẫn nhi kết hôn, chính là một chuyện tốt, trắc phi của Thái tử nếu không khỏe, nên trở về tĩnh dưỡng đi, để tránh va chạm”
Còn về phần ai va chạm với ai, thì không cần nói cũng đã rõ ràng.
Hoàng tử đón dâu là chuyện trọng đại, nhất là một hoàng tử được sủng ái, e rằng cũng phải cần đến một, hai tháng để chuẩn bị. Thái hậu lợi dụng việc này để cấm túc trắc thái tử phi một thời gian dài.
Thái tử mở miệng định cầu tình cho nàng ta, nhưng lời nói ra đến bên môi, hắn lại nhớ tới biểu tình vừa rồi của nàng. Lời nói đành phải nuốt ngược trở về. Hắn bị nàng mê hoặc, nhưng cũng không đến nỗi mất hết lý trí.
Nhất thời, không khí bên trong điện tĩnh lặng đến dọa người.
–
Sau khi ra khỏi cung An Khang của Thái hậu, Hàn Mẫn liền khôi phục lại vẻ mặt vô cảm. Hắn nghịch miếng ngọc bội treo bên hông. Như nghĩ đến điều gì đó, hắn lên tiếng: “Người hôm nay vào cung đều đã rời đi?”
Tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh giật mình, vội đáp: “Bẩm điện hạ, giờ này, có lẽ bọn họ đã sớm rời đi rồi.”
Hàn Mẫn nhắm mắt lại không nói gì.
Tiểu thái giám kia chớp mắt cười: “Cũng có thể còn người chưa rời đi. Nghe Hồng nhi cô nương ở cung An Khang nói Từ ma ma đi gặp một vị Cố cô nương nào đó, chắc vị Cố cô nương này vẫn chưa thể ra khỏi cung được đâu.”
Hàn Mẫn mở mắt ra, đáy mắt hiện lên ý cười. Hắn kéo ngọc bội bên hông xuống ném cho tiểu thái giám.
“Thưởng cho ngươi.”
“Ôi! Tạ ơn chủ tử!”
Khả Khả spoil: Hành trình truy thê của anh Mẫn bị quan viên hai họ biết tỏng, mà anh làm như anh kín đáo lắm ko bằng.