Edit: Khả Khả
Đau lòng trong mắt Cố Minh Châu nhiều đến mức sắp tràn ra ngoài, ngược lại bộ dáng Hàn Mẫn tỏ ra không có việc gì, thậm chí còn cười an ủi nàng: “Không sao, ta không thèm để ý mấy chuyện đó đâu.”
Hắn nói lời này xong, Cố Minh Châu càng thêm đau lòng.
“Sau này chàng đã có ta rồi.”
Cố Minh Châu vươn tay nắm lấy tay Hàn Mẫn, đầu ngón tay Hàn Mẫn khẽ run, đan mười ngón tay vào nhau.
Hàn Mẫn rũ mắt xuống che dấu tia sáng vụt qua trong đáy mắt.
“Ừm!”
Hàn Mẫn nghĩ bản thân là người ti tiện đã sớm không thèm để ý tới bọn họ, nhưng không ngờ vì điều này hắn lại có thể nhận lấy thương xót của Cố Minh Châu, thậm chí hắn còn vui vẻ nhận lấy.
Châu Nhi, ta muốn nàng mãi nhìn về phía ta, chỉ nhìn về phía ta thôi.
……
Qua khúc cua, đoàn người đến được Thú Viên.
Vừa mới vào liền nghe âm thanh ầm ĩ vọng lại, Cố Minh Châu ngạc nhiên, không biết giờ này ai lại đến Thú Viên.
Hàn Mẫn khẽ cau mày, trong lòng thầm đoán.
“Nhớ, lát nữa có phát sinh chuyện gì cũng không cần phải sợ, có ta ở đây.”
Cố Minh Châu còn không biết được gì sao hắn lại nói như vậy, ngay sau đó nàng liền hiểu, kia là Thái Tử và Bùi Liên Nhi.
Thái Tử nắm tay Bùi Liên Nhi đứng bên kia, mà thái giám bên cạnh Thái tử đang khiển trách một tiểu thái giám khác. Thái giám của Thái tử liên tục đấm đá mắng chửi tiểu thái giám, tiểu thái giám kia mặc kệ chỉ lo che chắn cái lồng thú sau lưng.
Cố Minh Châu nhớ tiểu thái giám kia, hắn là người phụ trách chăm sóc Cổn Cổn. Lần đó Hàn Mẫn muốn để người ở phủ tới tiếp nhận chăm sóc Cổn Cổn, nhưng Cố Minh Châu thấy hắn nhiệt tình lại thích Cổn Cổn liền giữ hắn lại. Hàn Mẫn đương nhiên không phản đối quyết định của nàng, mọi việc cứ vậy mà làm.
Sau này hai người thư từ qua lại, Hàn Mẫn cũng nhắc tới tiểu thái giám này, nói hắn rất nghiêm túc làm việc, chăm sóc Cổn Cổn rất tốt, còn nói sau này nhận hắn về An Vương phủ để hắn tiếp tục chăm sóc Cổn Cổn.
Tiểu thái giám này là người được chọn của An Vương phủ, nếu đã như vậy thì người trước nay đều bênh vực người nhà như Cố Minh Châu không thể nhìn người nhà mình bị ăn hiếp được. Nàng mặc kệ người đánh chửi tiểu thái giám của nàng là người của ai, ngay lập tức rút dây roi ra quất về phía đó.
Hàn Mẫn: “……?!!”
Đừng nói là Hàn Mẫn bị dọa, những người nơi đây đều bị dọa đến nơi rồi.
Trong đó Bùi Liên Nhi có phản ứng lớn nhất, nàng nhớ lần trước bị Cố Minh Châu nắm tay, siết rất chặt. Bàn tay hiện tại đã bình thường nhưng nhìn thấy cảnh tượng này bàn tay có cảm giác đau trở lại, nàng không khỏi lui về trốn sau lưng Thái tử.
Hàn Mẫn ngồi bên cạnh nàng hoàn hồn, phản ứng đầu tiên là hỏi nàng: “Roi này nàng giấu ở đâu?”
Hắn nhìn dây roi, cảm thấy rất quen nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhớ ra được.
Cố Minh Châu chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Bình thường dùng nó làm đai lưng.”
Hàn Mẫn nghe vậy nhìn xuống hông nàng, quả thật thiếu món trang sức…mà đồ kia không phải dùng để trang trí sao?
Còn nữa, sao hắn lại không biết nàng dùng roi thạo đến vậy?
Minh Châu, nàng còn có cái gì mà ta chưa biết nữa?
Cố Minh Châu không rảnh quan tâm đến Hàn Mẫn ngập ngừng, cổ tay nàng vừa vung ra dây roi rơi trên mặt đất vang lên một tiếng “chát”, trước mặt tên thái giám kia vẽ ra một vòng tròn trắng xóa.
Mặt nàng cười dịu dàng, ngữ khí ôn nhu: “Không biết là tiểu thái giám của ta đây phạm phải sai lầm gì mà bị công công ngươi trách phạt?”
Tên thái giám kia lúc đánh người kiêu ngạo bao nhiêu hiện tại sợ hãi bấy nhiêu.
Mồ hôi giữa trán chảy xuống, tên thái giám không dám lại gần, cố gắng nói: “Bởi vì…bởi vì…”
Ánh mắt Hàn Mẫn sắc bén bổ sung giúp hắn: “Bởi vì hắn không chịu đưa Gấu trúc cho ngươi phải không?”