Edit: Mòe Ngáo
Beta: Khả Khả.
Khoảng một nén hương, Hoàng đế cũng tới.
Sắc mặt Hoàng đế không tốt lắm, áp lực toàn thân nặng nề, đáng sợ đến mức những vị phi tần đang sáng mắt nghe tin Hoàng đế tới ngay lập tức rụt cổ lại. Lúc nãy vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ lo lắng bấy nhiêu, chỉ hận không thể đào một cái hang nào đó chui vào để khỏi bị nhìn thấy.
Chỉ có Thái hậu, Hàn Mẫn và Cố Minh Châu mặt không đổi sắc.
À còn có Trần Hiền Phi là mẫu thân của Thụy Vương Hàn Ức. Chỉ bằng điều này nàng không sợ chuyện gì cả ngược lại Hoàng đế và Thái hậu còn quan tâm đến nàng nhiều hơn một chút.
Quả đúng là như vậy, sau khi Hoàng đế hỏi han mẫu thân cùng con dâu thì người tiếp theo được hắn hỏi đến là nàng, một lúc lâu sau thì mới hỏi đến những người khác.
Nổi bật như vậy, Cố Minh Châu không muốn để ý tới cũng khó.
Cố Minh Châu kìm nén hiếu kỳ trong lòng, theo Hàn Mẫn kính trà cho Hoàng đế sau đó lại nhận được một phong bì đỏ thẫm.
Hoàng đế vẻ mặt ôn hòa nói với họ vài câu, nội dung cũng giống như Thái hậu hy vọng bọn họ chung sống hòa thuận với nhau, cứ vui vẻ bình an như vậy.
Cố Minh Châu để ý khi Hoàng đế nói những lời này trong mắt hắn hiện lên tia thương xót và nuối tiếc.
Hoàng đế nói với Hàn Mẫn: “Đã thành gia lập thất rồi, ngươi cũng nên vào triều đi. Trẫm cũng không cần ngươi phải tài giỏi liền, cứ từ từ mà học hỏi”.
Ý này của Hoàng đế là muốn Hàn Mẫn tham gia vào triều chính. Không muốn hắn làm trợ thủ cho Thái tử như trước nữa, dù bỏ bao nhiêu công sức thì công trạng vẫn thuộc về Thái tử, đôi khi còn sơ suất đắc tội với Thái tử.
Sau lần đại họa đó, Hoàng đế chỉ còn lại ba nhi tử và hai nhi nữ, đứa nào cũng đều rất quý giá, để an bài tốt cho bọn chúng Hoàng đế tốn rất nhiều tâm huyết. Hai nhi nữ đều rất tốt, đã sớm gả chồng được phu quân yêu thương, quan hệ hòa thuận với nhà chồng, không cần hắn lo lắng nhiều, hiện tại vấn đề lớn là ba nhi tử này.
Hắn vốn đã an bài xong hết rồi. Thái tử là trưởng tử sau này sẽ kế thừa đại nghiệp, Hàn Mẫn trí dũng song toàn thích hợp làm Hiền Vương. Sau khi Thái tử lên ngôi để Hàn Mẫn phò tá là tốt nhất. Cho nên trước khi Hàn Mẫn xảy ra chuyện Hoàng đế luôn xem nhẹ hắn, Hoàng đế nghĩ sau này Thái tử đăng cơ sẽ biết đường thu phục lòng người mà phong thưởng nhiều hơn cho Hàn Mẫn. Còn đứa nhỏ Hàn Ức, sau này cứ yên vui mà làm Nhàn Vương.
Nhưng người tính thì không bằng trời tính, dù an bài tốt đến đâu thì cũng có thay đổi.
Ai có thể ngờ sẽ có một ngày Thái tử sẽ yêu một dân nữ không chỉ đòi sống đòi chết vì nàng ta mà còn vứt luôn đầu óc tự nạp nữ nhân kia vào Đông cung, sau đó gây ra biết bao chuyện ngu xuẩn. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi liền đem hết thanh danh gầy dựng mười mấy năm trời đổ xuống sông xuống biển.
Bất đắc dĩ Hoàng đế muốn thay đổi một chút, nâng Hàn Mẫn lên bàn cân cùng với Thái tử.
Một mặt, Hoàng đế nhìn xem Thái tử còn cách nào cứu vãn không? Mặt khác hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Thái tử thật sự… Tóm lại, hắn không thể để nhi tử của mình phá nát giang sơn trăm năm gây dựng, nếu không hắn còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nữa.
Hoàng đế tự cho mình suy nghĩ chu toàn, an bài chu đáo, nhưng hắn lại quên không tính được nhân tâm.
Nhân tâm: Lòng người
Hắn cứ nghĩ Hàn Mẫn là người có dã tâm sẽ không cam lòng chịu thất thế, cho rằng lời nói của mình sẽ khiến Hàn Mẫn vui vẻ. Đến khi Hàn Mẫn cự tuyệt thì bao nhiêu tự tin của hắn biến thành kinh ngạc.
“Nhi thần không muốn!”
“Ngươi nói cái gì?”
“Phụ hoàng, Nhi thần vừa mới cưới vợ, lý ra là nên có thời gian nghỉ. Vả lại hiện nay Nhi thần đang trị bệnh, sợ là không có tâm tư quản chuyện vặt vãnh trên triều.”
Hoàng đế: Bảo ngươi làm việc ngươi lại kêu nó vặt vãnh??
Hắn lại không ngờ mẫu thân của hắn cũng ngáng chân mình, Thái Hậu nói: “Chuyện này Ai gia cũng không đồng ý. Nào có phụ thân nào như ngươi, nhi tử vừa mới thành hôn liền đi ép buộc nó. Ít nhất cũng đợi đến khi thân thể Mẫn nhi tốt lên một chút rồi mới nói chuyện này.”