Khi hai người ở cùng nhau, vẫn luôn vui vẻ mà ấm áp, có vui vẻ và ấm áp bôi trơn, trong lúc lơ đãng, thời gian cuối cùng vẫn trôi qua kẽ ngón tay, giật mình tỉnh lại, cuối năm đã đến.
Vương phủ giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ vui mừng, treo cả một dãy dưới hành lang gấp khúc quanh co, Đỗ Thư Dao kéo Thái Bình Vương đi qua bên dưới, đèn lồng đỏ chiếu lên gương mặt và thân thể hai người, Đỗ Thư Dao quay đầu nhìn về phía Thái Bình Vương, ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn, cực kỳ quyến luyến và lãng mạn.
Giống như khi mới cưới.
Mỗi cô gái đều từng mơ ước làm cô dâu, trước nay Đỗ Thư Dao duyên phận nhạt nhẽo, tính cách cũng lạnh nhạt, cũng không có ai trời sinh máu lạnh cả, ai mà chưa từng mơ ước mình đúng lúc tuổi còn thanh xuân, gặp được một hoàng tử cưỡi ngựa trắng hoàn mỹ, từ đó về sau gió sương mưa tuyết không thể nào lây nhiễm, yên ổn làm công chúa nhỏ cả đời sống trong tòa thành chứ?
Chẳng qua việc đời hay thay đổi, Đỗ Thư Dao đánh chết cũng không ngờ được, cuối cùng nàng không gặp được hoàng tử cưỡi ngựa trắng, lại bị chính con chó mình nuôi tha về ổ.
Hai người bước chân rất chậm, nắm tay dạo bước dưới hiên ngay lúc này, tối này không biết có phải vì muốn phù hợp với ngày tết hay không, thế mà lại không lạnh đến mức tay chân tê cóng như mấy ngày trước, tuyết rơi liên tục mấy ngày cũng ngừng lại, ánh trăng cô đơn treo trên bầu trời, chiếu lên tuyết trắng đầy trời đất, sáng đến mức đi trên con đường nhỏ cũng không cần thắp đèn.
Tiệc trong cung sắp bắt đầu, người đến đón đã thúc giục hai lần, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương một đường đi đến cuối hành lang gấp khúc, lúc này mới đi xuống đường nhỏ, đi theo tỳ nữ thắp đèn, đi về phía cửa vương phủ.
Nơi đó đã có xe chuẩn bị từ lâu, Thái Bình Vương vẫn nắm chặt tay Đỗ Thư Dao, thỉnh thoảng vươn tay giúp nàng khép áo lông chồn lại chặt hơn.
Trong lòng Thái Bình Vương do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không kiềm chế được dặn đi dặn lại: "Mấy ngày gần đây nàng ho mấy tiếng, đợi lát nữa đến tiệc rượu, nhớ không được uống rượu, không được ăn nhiều dầu ăn ngấy mặn ngọt, không được..."
"Ta dứt khoát không nên đi luôn... Khụ khụ." Đỗ Thư Dao gần đây rất hợp với câu nói mà thái y thích nhất từ xưa đến nay: "Chẳng may cảm lạnh" rồi.
Thật ra cũng không nghiêm trọng, chỉ là ho khan, ban đầu mình cũng không điều độ, lúc nào cũng lặp đi lặp lại, mấy ngày gần đây Thái Bình Vương cuối cùng mới không thể kiềm chế được, ngày nào cũng theo sau nàng lải nhải, cái này không được cái kia không được, không được ăn những thứ ngày thường yêu thích, không thể ra gió lạnh, sắp thành một con búp bê sứ trong lòng bàn tay, không biết đi đường luôn rồi.
Vất vả lắm hôm nay trong cung có tiệc, nàng được cho phép ra ngoài hí thở không khỉ, còn có thể ăn mấy thứ nhân lúc không ai nhìn, dựa theo quy tắc, nữ quyến vào cung dự tiệc không thể ngồi cùng bàn với đàn ông, từ khi ra cửa Thái Bình Vương đã bắt đầu lo lắng, nhìn chằm chằm nàng uống hết nước lê không nói, còn liên tục kề tai nói nhỏ như vậy.
Đỗ Thư Dao vô cùng phiền muộn, đứng lại giận dỗi: "Không đi, không được ăn không được uống, ta vào trong đó nhìn các cô chiêu các phu nhân nhà quan lại ăn cơm à?"
Thái Bình Vương thấy Đỗ Thư Dao đột nhiên giận đỗi, cũng hơi luống cuống, dáng vẻ bà già vừa nãy cũng lập tức biến mất, đôi mắt bắt đầu lộ ra vẻ vô tội nhìn sang, đầu lưỡi hạ thấp triền miên: "Dao Dao..."
Đỗ Thư Dao vốn cũng không thật sự tức giận, đương nhiên nàng biết phải cẩn thận, cảm lạnh ở triều đại này có thể không đáng sợ như vậy, nhưng nếu ho đến mức viêm phổi, cũng vẫn là vấn đề lớn."
Sở dĩ giả vờ ồn ào như vậy là muốn nhìn xem dáng vẻ lúc này của Thái Bình Vương.
Nàng cố nhịn cười, mặt căng ra, "Hừ" một tiếng đi đằng trước, Thái Bình Vương vội vàng đi theo, hai tay hơi vòng qua nàng, tránh cho nàng đi quá nhanh, đường nhỏ này vừa mới quét tuyết thôi, vẫn còn hơi trơn.
Hắn như con ngỗng to bảo vệ con mình, giang cánh đi sau lưng Đỗ Thư Dao bảo vệ nàng suốt đoạn đường, mãi đến tận xe ngựa, lúc này mới thả tay xuống, mỏi đến mức vẫy vẫy, mới thuận chân bước lên.
Đám tỳ nữ xung quanh không kiềm được cười thầm, mắt mũi ngang nhiên trao đổi ánh mắt với nhau, vợ chồng tình cảm như vậy, đúng là hiếm có trên đời, ngày thường Đỗ Thư Dao đối xử với các nàng rộng lượng, Thái Bình Vương lại càng không thể hiện chút oai phong gì, cho nên tính cách đám tỳ nữ cũng không bị kiềm chế như trong những phủ đệ khác, ngày thường cười nói nhao nhao, cũng không sợ bị phạt.
Có điều ngày thường không phép tắc gì, hôm nay tốt xấu gì cũng là người trong cung đến, người ta đều quy tắc đầy đủ, tôi tớ trong vương phủ cũng không thể không ra dáng vẻ gì được, vì vậy Tam Hồng trừng mắt lườm mấy tỳ nữ hai cái, khi Thái Bình Vương định bò lên, lên tiếng nhắc nhở: "Vương gia, xe ngựa của ngài ở đằng trước."
Thái Bình Vương đã xốc rèm xe lên rồi, nghe vậy khựng lại, khó xử ở cửa xe ngựa chốc lát, coi như không nghe thấy, chui vào xe ngựa của Đỗ Thư Dao.
Tam Hồng cũng kiềm chế nụ cười trên khóe môi, nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn từng quản lý chuyện trong cung, vẻ mặt vẫn như trước đi đến trước mặt xe ngựa bên cạnh, nói với thái giám dẫn đường: "Lên đường thôi."
Thái giám nhỏ cũng chỉ hơi khom người với Tam Hồng, nhấc chân, xe ngựa nhanh chóng lên đường, bánh xe kẽo kẹt đè xuống tuyết đọng trên đường, đi về phía hoàng cung.
Thái Bình Vương vào xe ngựa của Đỗ Thư Dao, xe này cũng không được chuẩn bị cho hai người, cho nên cũng không to lắm, hắn thân cao chân dài, vừa ngồi xuống, không gian đã bị rút xuống dữ dội, Đỗ Thư Dao vẫn đang vờ tức giận, Thái Bình Vương dịch về phía nàng, Đỗ Thư Dao lại né tránh, cứ như vậy một lát sau, hai người đã đụng vào tận góc xe.
Đỗ Thư Dao trừng hắn: "Ngươi làm gì thế hả?"
Đến lúc này Thái Bình Vương cũng nhận ra nàng đang đùa giỡn rồi, thái độ đương nhiên cũng khác với dáng vẻ cẩn thận vừa nãy, chen Đỗ Thư Dao vào tận trong góc, sau đó đột nhiên gục xuống cạnh nàng, hu hu hu chen chúc với thân thể nàng, giả vờ thành dáng vẻ bị trói.
Đỗ Thư Dao sửng sốt một lát, sau đó cười rộ lên, nàng biết Thái Bình Vương có ý gì, lần đầu tiên họ tiếp xúc gần gũi ở thế giới khác, hắn bị trói, còn nàng bị mù, hai người chen chúc trong một chiếc xe ngựa, cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi.
Khi đó Đỗ Thư Dao cũng không biết Thái Bình Vương là Chuỗi Chuỗi của nàng, thật sự chỉ coi hắn là kẻ điên, đối xử với hắn như một người đàn ông làm chồng nàng trên danh nghĩa.
Không ngờ xoay qua xoay lại, cuối cùng hắn vẫn làm chồng nàng.
Đỗ Thư Dao phối hợp nhắm mắt lại, lục lọi bên cạnh thân thể Thái Bình Vương, sau khi ôm được hắn, khẽ nói: "Ta cởi trói cho ngươi, ngươi không được kêu lên biết chưa?"
Sau đó Thái Bình Vương ôm lại nàng, hai người hôn môi trong góc xe ngựa xóc nảy, tất cả quá khứ và khúc mắc hai đời, cuối cùng buộc chặt họ với nhau, trái tim Đỗ Thư Dao đập thình thịch, hơi ngẩng mặt lên, hai tay ôm cổ Thái Bình Vương, hé môi mặc hắn tùy tiện đòi hỏi.
Nước bọt không kịp nuốt xuống, chảy ra thành dòng ở khóe miệng, Đỗ Thư Dao đập đập bả vai Thái Bình Vương, sau khi rời môi hai người liếc nhau một cái, mượn ngọn đèn nhỏ lắc lư trong xe ngựa để nhìn rõ lẫn nhau, im lặng nở nụ cười.
Môi hồng cọ xát đến khắp nơi, Thái Bình Vương giống như vừa mới gặm xong miếng thịt tươi, vươn tay sờ khóe miệng, mắt tràn đầy dịu dàng, còn có dục vọng mờ ám cuộn trào mãnh liệt.
"Dao Dao..." Thái Bình Vương vòng qua ôm eo nàng, mặc cho nàng lau khóe miệng cho mình, khẽ nói: "Dao Dao nàng thật đẹp."
Đỗ Thư Dao cười nhìn hắn, gương mặt mắt mũi, quả thật cực kỳ tuấn tú, cũng cười từ tận đáy lòng, nói: "Ngươi cũng rất đẹp trai, ngươi có biết đẹp trai nghĩa là gì không?"
Thái Bình Vương gật đầu, sau khi khôi phục trí nhớ, rất nhiều ký ức mà hắn đã quên ở thế giới kia, cùng với thế giới này đều rõ ràng, hắn tồn tại đồng thời ở cả hai thế giới, còn có thể sống, thậm chí có thể đưa Đỗ Thư Dao đến thế giới này, đây là ơn huệ của ông trời với hắn, Thái Bình Vương không có giây phút nào không biết ơn.
"Hôm nay sau khi tiệc trong cung kết thúc, ta sẽ nhắc đến chuyện về đất phong với hoàng đế." Thái Bình Vương ôm Đỗ Thư Dao vào lòng, cẩm thận tránh trang sức châu ngọc của nàng, áp sát đỉnh đầu nàng: "Năm sau ta sẽ dẫn nàng đi."
Đỗ Thư Dao định nói không vội, bây giờ ở đâu cũng giống nhau, nhưng cuối cùng nàng vẫn không mở miệng, bất kể thế nào, vẫn nên rời xa Hoàng Thành mới được, bây giờ trong các hoàng tử ngoại trừ Thái Bình Vương ra, phần lớn người may mắn sống sót đều không lớn tuổi, hơn nữa hoàng đế khỏe mạnh, hẳn là cho dù có phong thái tử, trong thời gian dài cũng đừng nghĩ đến chuyện thay đổi triều đại.
Ngược lại nếu bọn họ sớm rời khỏi Hoàng Thành đến đất phong, có thể xây dựng nền tảng ở đất phong thật sớm, đợi đến khi thái tử mới lớn lên, tất nhiên bọn họ cũng đã xây dựng được thế lực ở đất phong, đến lúc đó mặc dù không có ai bảo vệ hộ tống họ, cũng không có ai dễ dàng động đến bọn họ được.
Cho nên Đỗ Thư Dao ngầm cho phép cách làm của Thái Bình Vương, nghĩ đến chuyện lần trước hoàng đế nổi giận đùng đùng vì một chiếc nghiên mực, nàng vẫn nhắc nhở: "Đừng thô lỗ, nói chuyện riêng tư thôi, đừng lộn xộn."
Thái Bình Vương gật đầu đồng ý: "Vâng, lời phu nhân nói xin nhớ kỹ trong lòng."
Đỗ Thư Dao nhéo eo hắn, Thái Bình Vương lại cúi đầu ẩm ức: "Không đúng chỗ nào, bây giờ Dao Dao thật sự là phu nhân của ta."
Vành tai Đỗ Thư Dao hơi ửng hồng, vượt qua ranh giới tâm lý này, nàng vẫn không chịu nổi Thái Bình Vương bám người, bất kể là nói chuyện hay là trạng thái khi ở bên cạnh nàng. Đỗ Thư Dao hoàn toàn chưa yêu đương bao giờ, Thái Bình Vương đương nhiên cũng chưa từng.
Nhưng dường như hắn có thiên phú khác thường, không có lúc nào không thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng hắn, ta nhớ nàng, ta yêu nàng, ta muốn hôn nàng, muốn ôm nàng, muốn nàng.
Những lời nói thực tế này đã khiến Đỗ Thư Dao không thể nào chống đỡ được, cũng khiến nàng đột nhiên giống như rơi xuống hũ mật, tay chân bị dính chặt, cuối cùng cũng không đứng nổi nữa, không trốn thoát được.
Hai người đến hoàng cung, ở cửa cung chia xe ra đi, Đỗ Thư Dao dự tiệc cùng một đám nữ quyến, nàng không giỏi giao tiếp, nhưng cũng coi như vui vẻ, dù sao bây giờ nàng chính là Thái Bình Vương phi, toàn bộ Hoàng Thành đều đang đồn đại có lẽ Thái Bình Vương sẽ nhanh chóng trở thành người đứng đầu Đông cung, Thái Bình Vương phi chính là chính phi duy nhất của Thái Bình Vương, địa vị tương lai có thể tưởng tượng được.
Cho nên lần này, cũng không cần Đỗ Thư Dao phải giỏi giao tiếp, nàng chỉ cần ngồi đó, đã bị các phu nhân tiểu thư, tâng bốc thành hoa trên trời.
Có điều Đỗ Thư Dao lại không lâng lâng chút nào, tiệc trong cung cũng đàng hoàng dựa theo những lời dặn đi dặn lại của Thái Bình Vương, không ăn những thức ăn không tốt với sức khỏe.
Bữa tiệc kết thúc, nàng đợi Thái Bình Vương ngoài cung khoảng một canh giờ, đợi hắn ra ngoài đã là giờ Tý rồi.
Đêm nay cửa cung đóng rất muộn, sau khi Thái Bình Vương ra ngoài, vẫn còn có quan lớn lục tục từ trong cung đi ra ngoài.
Khi Thái Bình Vương lên xe, nàng ngửi được mùi rượu trên người hắn, hắn cười híp mắt ôm Đỗ Thư Dao, bò vào nằm cạnh chân nàng, không đề phòng chút nào ngửa bụng mình ra, tranh công xin thưởng nói: "Dao Dao... Đất phong, ở Nguyên Nam."
Đỗ Thư Dao nghe vậy cũng cực kỳ vui mừng, nàng thường xuyên đọc sách, cũng đọc một số ghi chép gần giống như địa lý phong thủy, nhất là khi nàng định đi một mình, đều có nghiên cứu về rất nhiều nơi, Nguyên Nam đúng là một nơi tốt non xanh nước biếc, tuy rằng không tính là đầu mối quan trọng của đường thủy ba tỉnh, nhưng cũng là nơi cực kỳ mãu mỡ trù phú, nếu thật sự hoàng đế cho bọn họ đến đó, thật sự là một chuyện cực kỳ tốt đẹp!
"Thật sao!" Đỗ Thư Dao xoa bụng Thái Bình Vương, sung sướng hỏi.
Thái Bình Vương gật đầu, hít thở nặng nề, khóe mắt đỏ bừng, mông lung nhìn Đỗ Thư Dao, vươn tay sờ mặt nàng.
Hắn biết rõ nàng đã từng muốn đi một mình đi đâu, Thái Bình Vương đòi hoàng đế chỗ đó.
Chẳng qua chuyện tốt như vậy lúc nào cũng phải trả giá, đó là phải nghĩ cách làm việc cho hoàng đế ở đó, cụ thể là cái gì, hoàng đế cũng không nói, nhưng mà Thái Bình Vương không sao cả, miễn là Dao Dao hài lòng là... Được.
Đỗ Thư Dao quả thật rất vui vẻ, sau khi hai người quay về vương phủ, khóe miệng nàng vẫn luôn nở nụ cười.
Đêm đã khuya, sau khi rửa mặt xong, Đỗ Thư Dao vẫn hưng phấn đến mức không ngủ được, nàng nghĩ đến cuộc sống sau này của hai người, thậm chí viện để ở, còn có làm nghề nghiệp gì, trong phủ muốn thuê những tôi tớ như thế nào vân vân.
Thái Bình Vương đều đồng ý với nàng, nàng nói cái gì hắn đều gật đầu.
Hắn cầm tay nàng đặt lên mặt mình, cẩn thận tỉ mỉ hôn tay, buồn ngủ.
Nhưng mà khi nàng nói phải nuôi một con chó, Thái Bình Vương lại mở mắt, sáng quắc nhìn Đỗ Thư Dao.
"Cần gì phải nuôi chó?" Thái Bình Vương chống người dậy, nghiêm túc nhìn Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao cố tình nói vậy, thấy hắn như vậy không kiềm được bật cười: "Đương nhiên là để vuốt ve rồi."
Thái Bình Vương biết vuốt ve nghĩa là gì, cũng biết một nghĩa khác của vuốt ve, lập tức nghiêng người đè vai Đỗ Thư Dao xuống, chất vấn: "Có ta còn chưa đủ sao?"
Đỗ Thư Dao cười: "Nhưng ngươi đã không còn là chó nữa rồi."
Thái Bình Vương nhe răng: "Ta là chó."
Đỗ Thư Dao lắc đầu: "Chính ngươi nói muốn làm phu quân của ta, đã làm phu quân, làm sao còn làm chó được nữa?"
Thái Bình Vương nắm cổ tay Đỗ Thư Dao, ấn xuống cạnh người nàng: "Sao lại không thể?"
Hơi rượu của hắn đã tan, sau khi rửa mặt trên người tràn đầy mùi cỏ thuốc thơm ngát giống như Đỗ Thư Dao, nhưng mà đuôi mắt vẫn đỏ bừng, ngay cả vành mắt cũng đỏ rực, không hiểu sao giống như đang ấm ức.
Đỗ Thư Dao hồn nhiên không biết nguy hiểm: "Đương nhiên không thể, nuôi chó là để chơi đùa, phu quân đương nhiên chỉ có thể làm phu quân thôi."
Hầu kết Thái Bình Vương chuyển động, chậm rãi nghiêng người kề sát bên tai Đỗ Thư Dao: "Dao Dao nàng sai rồi, không chỉ có chó có thể chơi đùa."
Nhất thời hơi thở của Đỗ Thư Dao chậm lại, Thái Bình Vương nói tiếp: "Trước tiên ta có thể làm phu quân, sau đó làm chó của Dao Dao."
"Nàng muốn chơi thế nào thì cứ chơi thế ấy..." Câu này vừa dứt, hắn lại men theo môi Đỗ Thư Dao hôn xuống.
Ngón tay Đỗ Thư Dao cuộn chặt, cảm thấy đêm nay dường như gây chuyện hơi quá, có lẽ không khống chế được rồi.
Động tác sau đó của Thái Bình Vương cũng xác nhận suy nghĩ của Đỗ Thư Dao.
Hắn đặt toàn thân Đỗ Thư Dao bên dưới mình, chạm vào chóp mũi nàng nói: "Nếu Dao Dao đã nói như vậy, nhất định là đã chuẩn bị cho ta làm phu quân xong rồi, đúng không?"
Đỗ Thư Dao định phản bác, nàng quả thật vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, nhưng Thái Bình Vương đã đè xuống, ngăn tất cả lời nói của nàng, còn có ý định muốn đổi ý của nàng.
Ánh trăng trong trẻo, trong phòng mờ tối không rõ, góc màn giường bị cánh tay mảnh mai nắm chặt, liên tục lắc lu, khi thì bị nắm chặt lôi kéo, khi thì bị khống chế bắt giữ, cùng với vành tai và tóc mai chạm nhau trầm thấp rì rầm, là trong đêm đông, lửa than nhảy nhót, đèn hoa bùng lên, giọng điệu càng thêm nhiệt liệt mà dịu dàng.
Cả đời này đến nay, giờ mới bắt đầu, con đường phía trước đêm còn dài, nhưng có người kia, nắm tay nhau, bất kể đường dài bao xa, đêm tối thế nào, cho dù lại kéo dài qua kiếp trước đến kiếp này một lần nữa, họ cũng sẽ không bao giờ lạc đường.
HOÀN CHÍNH VĂN